Tổng Hợp

Top 33 Mẫu Tả Dòng Sông Quê Em Lớp 5 Hay Nhất

Bài văn tả dòng sông

Nơi em đang sống có biết bao cảnh đẹp mà chắc hẳn mỗi người khi xa quê ai cũng luôn nhớ. Nhưng có lẽ in đậm trong em nhất đó là hình ảnh con sông quê hương. Em không biết dòng sông bắt nguồn từ đâu, khi chảy qua làng em nó uốn khúc quanh co giữa làng rồi chạy dài bất tận về phía chân trời xa. Lòng sông sâu và khá rộng, chỗ rộng nhất của con sông khi chảy qua làng em khoảng 300-400m. Dọc 2 bên bờ sông là những hàng tre xanh cao vút soi bóng xuống làn nước trong xanh.

Buổi sáng khi những tia nắng ban mai đan trên những ngọn tre rồi chiếu xuống mặt sông, mặt sông lại cuộn lên những lớp sóng nhỏ lăn tăn xô mãi vào bờ khiến cho buổi sớm mai tĩnh lặng lao xao những âm thanh chào ngày mới. Lúc này cũng là lúc mọi người làng em ra sông gánh nước, tiếng cười đùa, tiếng gọi nhau râm ran cả 1 vùng. Trên màu xanh biếc của nước sông nổi lên vài chiếc thuyền con thả lưới tất cả đều hối hả, khẩn trương với mong muốn được nặng mẻ lưới. Em thấy dòng sông mới hiền hoà và ấm áp làm sao. Chiều chiều khi ánh hoàng hôn vừa tắt, vài tia nắng cuối ngày còn lại rọi trên mặt sông tạo thành một bức tranh tuyệt đẹp. Buổi tối, khi ông trăng tròn vành vạnh vắt qua ngọn tre làng, soi bóng xuống dòng sông lấp lánh thì mặt nước gợn sóng lung linh, dòng sông như được dát 1 lớp bạc óng ánh. Lúc này chúng em ra sông ngồi hóng mát và vui chơi thật là thú vị. Trong cái yên lặng của không gian em như nghe được tiếng thì thầm nói chuyện của hàng tre, tiếng vỗ nhẹ của từng đợt sóng xô bờ. Em cảm thấy tâm hồn mình trở nên thanh thản, thoải mái hơn sau những giờ học tập căng thẳng. Làm sao em quên được những trưa hè nóng bức, em cùng các ban túm năm tụm ba lại tắm sông. Dòng nước mát lạnh, trong xanh xua đi hết sự mệt mỏi, nóng bức. Tiếng đùa giỡn, tiếng đập nước vang dội cả 1 khúc sông. Và có lẽ vì thế mà dòng sông gắn bó với em chăng? Mỗi khi vui, khi buồn em đều tâm sự cùng sông, dòng sông như là một người bạn thân của em vậy. Con sông hiền hoà, thân thiết là vậy mà gặp những ngày nước lũ thì nó trở nên dữ dội vô cùng. Nó mang một dòng nước đỏ màu phù sa và ngầu đỏ, từng con sóng cuồn cuộn như muôn nhấn chìm tất cả. Trên bờ những ngọn tre oằn cả thân mình như muốn giục dòng nước chảy nhanh hơn để khỏi ngập lụt làng xóm.

Sau mỗi đợt như vây ruộng đồng lại được bồi đắp phù sa, lúa sớm trổ đòng, cây cối thêm xanh hơn. Dòng sông đã gắn bó với bao vui buồn tuổi thơ của em cũng như bao thăng trầm của làng quê em. Chính vì vậy mỗi khi xa quê thì dường như dòng sông ấy đã hằn sâu vào kí ức của em.

Bài văn tả dòng sông 2

Vùng đất Cần Thơ đã gắn bó với em rất nhiều năm, nó như một phần không thể thiếu trong tâm trí em. Cần Thơ có rất nhiều cảnh đẹp như Bến Ninh Kiều, cầu Cần Thơ, chợ nổi Cái Răng cùng với những đặc sản và quả chín thơm. Nhưng rất gần gũi nhất với những người dân Cần Thơ đó là hình ảnh con sông Hậu hiền hòa ở Bến Ninh Kiều.

Con sông chạy dài như bất tận,dáng uốn lượn quanh co, mềm mại như tấm vải khổng lồ. Buổi sáng, mặt hồ phẳng lặng, dòng sông thấp thoáng trong một vẻ yên tĩnh lạ thường. Hai hàng cây còn đang nghiêng mình chìm trong giấc ngủ. Sương mù giăng trên mặt nước làm dòng sông trở nên huyền ảo như đang ngủ trong tấm chăn sương êm ấm. Ông mặt trời thức dậy, phá tan màn sương sớm bằng những tia nắng sắc nhọn. Dòng sông bừng tỉnh. Nó đã thay chiếc áo ngủ bằng chiếc áo khoác màu hồng đào lấp lánh kim tuyến. Nước sông lại ánh lên những gợn màu hồng hồng bởi những tia nắng đang nhảy múa đâu đó trong không trung mà mất đà ngã xuống dòng sông tạo nên sắc màu ấy. Hàng dừa tỉnh giấc nghiêng mình xuống mặt nước để chải lại mái tóc của mình. Dòng sông cần cù chảy đưa thuyền bè xuôi ngược đi đến khắp các vùng miền trải dọc trên đất nước Việt Nam. Những chú chim hót ríu rít như đang vui cùng dòng sông. Buổi trưa nóng nực đã kéo đến, hàng vạn tia nắng nhảy nhót trên mặt sông. Sông thay chiếc áo màu hồng đào bằng chiếc áo vàng óng ánh như mật ong. Dòng sông trở nên phẳng lặng nằm im. Phải chăng nó cũng đang cảm thấy cô đơn vì không được đùa giỡn với đám trẻ nhỏ. Đâu đó chỉ nghe được tiếng tàu chạy. Mọi vật như đều nghỉ ngơi trong tiếng ru trầm ắm của gió. Bởi những tia nắng chói chang nên nếu nhìn từ xa con sông như một một dòng lửa đỏ rực. Buổi chiều đã vội vã đến, những tia nắng đã bắt đầu tắt, mặt trời đã lùi dần về phía xa. Sông có một vẻ đẹp rất diệu kì vào buổi chiều. Dòng sông như sẫm lại, những đám mây bồng bềnh trôi, chị gió dạo bước và cùng vui đùa trên sông như không biết mệt mỏi. Trên mặt sông, lục bình cùng với vài nhánh tre nhẹ nhàng trôi. Tiếng nói cười đã bắt đầu rộ lên làm dòng sông cảm thấy bớt cô đơn hơn. Tối đến, dòng sông êm ả khoác chiếc áo tím lấp lánh. Đây cũng là lúc vui sướng nhất của con sông Hậu. Mọi người cùng nhau đi ngắm dòng sông, thăm tượng Bác cùng với những ly nước hoặc một loại thức ăn nào đó. Khi có trăng lên con sông càng đẹp hơn. Trăng như một cái bát vàng thật to trôi trên mặt nước. Ánh sáng của đèn đường chiếu xuống mặt nước làm con sông trở nên huyền ảo. Đâu đó có vài chiếc du thuyền qua lại trên con sông. Bây giờ, ở Cần Thơ chắc sẽ không có nơi nào vui hơn Bến Ninh Kiều này. Mỗi mùa con sông đều có một vẻ đẹp riêng. Đối với em con sông Hậu đẹp nhất là vào buổi sáng mùa xuân. Vào những ngày mùa xuân, dòng sông chảy hiền hòa, từng đoàn thuyền đánh cá giong buồm thả lưới. Tiếng hò kéo lưới vang lên xáo động khắp cả mặt sông. Những ngư dân với khuôn mặt nhuộm màu năng gió, nhưng rạng ngời, hạnh phúc đang quay về với khoang thuyền chất đầy tôm cá sau một ngày làm việc vất vả. Dòng sông dịu dàng đưa những con thuyền trôi. Hai bên bờ những hàng cây vui tươi như đang vui cùng những đoàn thuyền chở đầy cá. Mọi thứ đều tươi hẳn lên vào ngày xuân. Con sông luôn giữ được cho mình màu xanh biếc. Nhưng tiếc thay, màu “xanh” của con sông nay dần biến mất. Những người hành động thản nhiên vứt rác của con người làm cho nước sông không còn một màu xanh trong mà là một màu xanh đen, không phải là phù sa mà là của chất độc hóa học đổ về. Rồi sự vô ý thức của con người khi xem dòng sông là một bãi chứa rác. Biết bao nguy hiểm do bệnh tật đang chực chờ con người khi dần không còn hưởng được dòng nước trong lành từ các dòng sông trong tương lai. Em đã tận mắt thấy một việc làm xả rác bừa bãi của mọi người. Vào một buổi chiều khoảng trước vài tuần, em cùng ba mẹ đi chơi ở Bến Ninh Kiều. Đi một hồi thì gia đình em nghỉ chân ở băng ghế đá. Trước mắt em là con sông Hậu hiền hòa chảy nhẹ nhàng, đột nhiên em thấy một bịt rác của ai đó trôi lơ lửng dưới sông. Gần chỗ em ngồi thì có các anh chị sinh viên đứng ở hàng rào chắn của sông. Các anh chị ăn, uống rồi thản nhiên vứt rác xuống sông rồi đi. Nhìn những hành động đó em cảm thấy con sông sẽ rất buồn. Em cứ tự nghĩ: “Có thùng rác mà sao mấy anh, chị đó không vứt mà vứt. Ngoài những việc làm vô ý thức đó ra, có những người còn tụ tập mua, bán ở lề đường. Mọi người kêu la gọi khách vào làm cho em cảm thấy nó đã làm mất mỹ quan của Bến Ninh Kiều. Em cảm thấy những tấm biển cấm buôn bán không có hiệu lệnh gì. Không biết con sông sẽ nghĩ sao về những hành động này?”

Con sông Hậu này như một người bạn của Cần Thơ. Con sông đã là một hình ảnh không thể thiếu khi nhắc đến Cần Thơ. Em yêu sông lắm, em mong mọi người sẽ có ý thức hơn trong việc xả rác bừa bãi cũng như những việc bán hàng lấn chiếm lề đường để trong tương lai con sông luôn là một dấu ấn trong lòng của những du khách khi đến thăm Cần Thơ.

Bài văn tả dòng sông 3

Chỉ khi nào được đi thưởng ngoạn trên sông Sài Gòn, ta mới thấy và cảm nhận được vẻ đẹp riêng và sự náo nhiệt của nó.

Dòng sông uốn lượn hiền hoà như một người thiếu nữ tuổi thanh xuân. Những chiếc tàu vận tải chở hàng xuống nhập khẩu quan trọng đang tiến về cảng. Những sà lan chở cát, đá chạy ì ạch trên sông. Rồi còn ghe, đò chở khách qua lại trên sông. Buổi trưa nắng gắt, dòng sông mới đẹp làm sao! Mặt nước lặng đi, dòng sông như một tấm gương để những chị mây trắng soi mình xuống dòng nước. Ánh nắng thoáng qua trên vành nón lá của một cô gái miền quê sông nước. Bầu trời dần dần quang đãng hơn, những tia nắng cũng lùi dần đi. Dòng sông trở nên thật êm ả. Ô! Đến bây giờ tôi mới biết rằng dòng sông này cũng mang một màu đỏ đậm phù sa như bao con sông khác. Ở gần bờ, những đứa trẻ đang nô đùa cùng những người dân, kẻ giặt giũ người lấy nước, làm đục ngầu cả một đoạn sông. Tiếng cười nói chen lẫn tiếng động cơ tàu thật vui nhộn. Ngồi trên tàu, tôi có thể cảm nhận được dường như không khí trong lành của dòng sông đã xua tan sự ngột ngạt của phố thị. Nổi bật trên sông là những đám lục bình điểm xuyết những bông hoa màu tím dịu. Những cánh hoa và nõn đọt của loài cây dại này có thể chế biến được những món ăn rất ngon. Dòng sông từ lâu đã trở thành niềm tự hào của người dân thành phố.

Bài văn tả dòng sông 4

“Quê hương” – hai tiếng nghe sao thân thương chi lạ! Quê hương là nơi đã có nhiều kỉ niệm đẹp với chúng ta. Với mỗi người quê hương có thể là cánh đồng lúa trĩu bông, là con diều no gió bay cao trên bầu trời xanh thẫm… Còn quê hương của em là ngôi làng nhỏ với dòng sông hiền hòa uốn khúc quanh làng, đã gắn bó với em nhiều kỉ niệm đẹp thời thơ ấu.

Từ lúc còn bé, em đã thích sông (nhà em ở cạnh dòng sông). Em thường ngồi ở bờ sông ôn bài, vẽ, có khi còn làm thơ nữa hoặc là ngắm sông. Quả thật dòng sông quê em đẹp lắm. Sáng sớm, em đi học ngang qua chiếc cầu bắc trên sông. Lúc ấy, dòng sông vẫn còn phủ một màn sương mỏng, im lìm trong giấc ngủ say. Khi em đi học về, sông gờn gợn, lăn tăn như chào em. Em mỉm cười: “Ừ, chào sông nhé!” vào lúc trưa hè nắng gắt, cả xóm im lặng, chìm vào giấc ngủ trưa, đế xua đi cái nóng oi ả của mùa hè, em nhảy ùm xuống sông, lặn ngụp trong làn nước mát, trong veo. Dòng sông nhấp nhô, vuốt ve, chơi đùa cùng em. Bây giờ, em đã biết bơi giỏi thế mà nhớ lại lúc trước, buồn cười quá. Lần ấy, em chưa biết bơi, muốn tắm mà chẳng dám xuống nước, chỉ quanh quẩn trên bờ. Nào ngờ trượt chân, té nhào xuống nước. Thế là uống một bụng nước no nê. Còn giờ đây, đã có lúc bạn bè ví em như con rái cá. Mà có bơi giỏi thế mới có thể chơi đùa cùng sông chứ, phải không sông? Em chơi đùa thỏa thích, vớt lục bình cài lên mái tóc sũng nước. Bông hoa tim tím còn vương những giọt nước long lanh thật đẹp. Quà của sông dành cho em đấy!

Lúc hoàng hôn, khi vầng thái dương sắp khuất sau ngọn núi, dòng sông của em mang một màu đỏ sẫm, rất đẹp. Những đàn cá cũng vội vã trở về “nhà” bơi thật nhanh mà xao động cả mặt nước. Còn buổi tối cũng thật là đẹp, nhất là vào các đêm trăng sáng. Trăng sáng ngời, tròn vành vạnh như một chiếc đĩa vàng, soi bóng xuống dòng sông. Dòng sông nhận được ánh sáng dìu dịu của trăng trở nên bàng bạc, lấp lánh. Gió thổi lồng lộng, mát mẻ vô cùng. Em ngồi đó, say mê nhìn sông, nhìn dòng sông yêu dấu của em.

Thế đấy! Dòng sông quê em đẹp như thế đấy. Các bạn có thích không? Riêng em, tuy giờ đây đã xa dòng sông thân yêu, sống ở chốn thị thành xa hoa nhưng không bao giờ em quên được dòng sông. Đối với em, sông là một người bạn dễ thương, dịu dàng chứ không lộng lẫy kiêu sa. Sông luôn đem đến sự vui thích cho em. Tối đến, hình ảnh “dòng sông bạc” lấp lánh dưới ánh trăng vỗ về, đưa em vào giấc ngủ êm đềm.

Bài văn tả dòng sông 5

Trên đất nước Việt Nam có biết bao nhiêu là dòng sông đẹp như sông Đồng Nai, sông Mã,… nhưng dòng sông Hồng là nơi có nhiều cảnh đẹp gắn liền với đời sống người Hà Nội.

Từ trên cao nhìn xuống, dòng sông như một dải lụa đào mềm mại vắt ngang qua những xóm làng. Viền theo hai bên bờ sông là những bãi mía, ruộng ngô, vườn cây ăn quả xanh ngút tầm mắt. Khi chim én ríu rít gọi xuân về, dòng sông quê tôi như trào dâng sức sống tuổi thanh xuân. Buổi sớm, mặt sông phẳng lặng, thấp thoáng sương trong một vẻ yên tĩnh lạ thường. Cây cối hai bên bờ sông im lìm như còn đang chìm vào giấc ngủ. Các dãy thuyền chài sát bờ le lói ánh lửa nấu cơm để chuẩn bị ra khơi đánh cá. Đâu đây đã có người đi bộ, thể dục chuẩn bị đón ngày mới. Nắng lên, những tia sáng mặt trời chiếu xuống dòng sông đỏ đậm phù sa làm mặt nước lấp lánh hồng tươi trong nắng sớm. Xuôi theo dòng nước chảy, tiếng người í ới, tiếng mái trèo khua nước rạt rào nhộn nhịp. Mọi người trên bờ, dưới sông đều bắt đầu hoạt động. Chiếc cầu cong cong nối liền hai bên bờ sông hối hả người qua lại.

Buổi chiều, khi mặt trời khuất dần, dòng sông đỏ lựng rồi tím dần, cảnh vật hai bờ sông sẫm lại. Khi hoàng hôn xuống, dân chài lưới đã trở về sau một ngày đánh cá, tiếng sóng ì oạp vỗ mạn thuyền, tiếng gọi nhau í ới, tiếng trẻ con vui đùa hòa lẫn vào ánh đèn mờ ảo dưới sông cũng là lúc trên cầu nhộn nhịp người đi dạo. Mọi người dừng lại ngắm cảnh trên chiếc cầu Long Biên cổ kính hàng trăm năm. Họ thả hồn mình trên dòng sông mênh mông với làn gió nhẹ thoang thoảng. Dòng sông hiền hòa như đang dang tay ôm tất cả vào lòng. Cảnh sông Hồng thật yên bình, thơ mộng và lãng mạn làm sao. Những đêm trăng sáng, mặt sông lấp loáng ánh vàng. Nước sông thẫm lại in rõ cả vầng trăng tròn và muôn ngàn vì sao lung linh.

Em rất là yêu dòng sông Hồng vì dòng sông đã góp phần làm nên thành phố Hà Nội thêm tươi đẹp, trù phú.

Bài văn tả dòng sông 6

Tuổi thơ của em gắn liền với những cảnh đẹp của quê hương. Đó là những cánh đồng lúa thẳng cánh cò bay hay con đường quen thuộc in dấu chân quen…. nhưng gần gũi và thân thiết nhất vẫn là dòng sông nhỏ đầy ắp tiếng cười của bọn trẻ chúng em mỗi buổi chiều hè.

Con sông là một nhánh của sông Hồng. Nó chảy qua bao nhiêu xóm làng, qua những cánh đồng xanh mướt lúa khoai rồi chảy qua làng em. Con sông như lặng đi trước vẻ đẹp của xóm làng. Nó trầm ngâm phản chiếu những hàng tre đỏ bóng mát rượi xuống đôi bờ.

Buổi sáng dòng sông như một dải lụa đào thướt tha. Trưa về, nắng đổ xuống làm mặt sông lấp loáng một màu nắng chói chang. Trên những cành tre bên bờ, một gã bói cá lông xanh biếc hay một một chú cò lông trắng như vôi đang lim dim ngắm bóng mình dưới nước. Chiều chiều, bọn trẻ chúng em rủ nhau ra sông tắm. Chúng em đùa nghịch vẫy vùng làm nước bắn tung toé. Phía cuối sông vọng lên tiếng gõ lanh canh của bác thuyền chài đánh cá làm rộn rã cả khúc sông. Buổi tối, ông trăng tròn vành vạnh nhô lên khỏi rặng tre in bóng xuống mặt sông thì dòng sông trở thành một đường trăng lung linh dát vàng. Mỗi khi học bài xong, em và các bạn rủ nhau ra bờ sông hóng mát. Ngồi trên bờ sông ngắm cảnh và hưởng những làn gió mát rượi từ sông đưa lên, lòng em thảnh thơi, sảng khoái đến vô cùng.

Em yêu dòng sông như yêu người mẹ hiền. Sau này dù thời gian có làm phai mờ những kỉ niệm thời thơ ấu nhưng hình ảnh dòng sông quê hương mãi mãi in sâu trong tâm trí em.

Bài văn tả dòng sông 7

Ai cũng có một quê hương, ai cũng có một điều để nhớ khi nhắc về quê hương. Nhắc đến quê hương tôi, có lẽ tôi sẽ không bao giờ quên được dòng sông Đào thân thương gắn bó với tôi suốt những năm tháng thơ ấu tươi đẹp.

Dòng sông Đào là một nhánh của sông Hồng bao la, chảy qua quê hương tôi. Nó đã có từ bao đời nay, từ khi tôi sinh ra, dòng sông đã yên bình ở đó. Sông trải dài qua bao xóm làng, ngày ngày, phù sa màu mỡ bồi đắp, cả dòng sông như một dải lụa đào quấn quanh làng quê. Hàng ngày, mặt nước yên bình, phẳng lặng in dấu cả bầu trời trong xanh với những đám mây trắng hồng. Hai bên bờ, những hàng tre, hàng liễu xanh ngắt, đứng sừng sững, xõa mái tóc dài xuống mặt nước giống như những nàng thiếu nữ đang chải đầu, làm dáng, làm duyên. Mỗi khi chị gió nhẹ thoảng qua, mặt nước lăn tăn gợn sóng, một vài chiếc lá lại lìa cành, chao liệng trong không trung rồi nhẹ rơi xuống mặt sông, hững hờ trôi như những chiếc thuyền nhỏ.

Sông Đào chảy quanh xóm làng, dòng sông như người mẹ hiền, là nguồn sống cho người dân quê tôi. Nó là nguồn nước chính cung cấp cho những cánh đồng, ruộng rau, là nguồn cung cấp thủy hải sản quý giá, đôi khi lại là nguồn nước phục vụ cho sinh hoạt. Nơi đây cũng gắn bó với bao kỉ niệm thời ấu thơ của tôi. Những ngày chiều chiều lũ trẻ rủ nhau ra bờ sông chơi, nô đùa vui vẻ. bày những trò chơi lí thú. Khi ấy dòng sông như người bạn hiền hòa ngắm nhìn lũ trẻ chúng tôi vui chơi, mặt nước in bóng những nụ cười rạng rỡ. Vào những buổi chiều tối, các bà, các mẹ lại kéo nhau ra bờ sông giặt rũ, trò chuyện sau một ngày lao động mệt mòi, ánh trăng sáng rực rỡ soi sáng mặt nước như dát vàng dát bạc. Vào những ngày đánh cá, dòng sông lại tấp nập thuyền bè qua lại rộn ràng, những mẻ tôm, mẻ cá đầy ắp như những chiến lợi phẩm mà dòng sông dành tặng cho người dân quê tôi.

Đối với tôi, tôi thích nhất những lúc được ngồi bên bờ sông, đưa đôi chân xuống dòng nước để cảm nhận sự mát lạnh, đón những cơn gió trong lành, ngắm nhìn dòng sông quê hương yên bình, phẳng lặng, cảm giác dễ chịu mà bình yên vô cùng. Dòng sông đã luôn ở nơi đây, tồn tại như một chân lý, nó không còn chỉ là một dòng sông bình thường mà nó là người bạn tri kỉ không thể thiếu trong nếp sống của làng quê tôi. Dòng sông quê hương ấy đã nuôi dưỡng biết bao thế hệ người con trưởng thành như ngày hôm nay nên nó thân thương mà đáng kính vô cùng.

Tôi lớn lên từ dòng nước của làng quê. Có lẽ sau ngày, dù có đi đâu xa, tôi cũng sẽ mãi mãi không bao giờ quên dòng sông Đào quê hương. Nó luôn tồn tại trong tôi như một kí ức không thể xóa nhòa của ngày ấu thơ, của nhịp đập quê hương luôn sục sôi trong trái tim này.

Bài văn tả dòng sông 8

Con sông Hồng chảy qua quê hương em, giữa các bãi mía, bờ dâu xanh ngắt. Mặt sông thường đỏ như màu gạch non nên mới mang tên là sông Hồng. Dòng sông đẹp như một dải lụa đào vắt ngang lên tấm áo màu xanh của đồng bằng Bắc Bộ. Con sông này đã gắn liền với thời thơ ấu của chúng em. Em và con sông đã trở nên thân thiết.

Những buổi sáng đẹp trời, con sông Hồng mới nhộn nhịp làm sao. Từng đoàn thuyền đánh cá giong buồm thả lưới trắng xóa cả mặt sông. Tiếng hò, tiếng hát vạng lên. Trên sông tấp nập những đoàn thuyền đi lại như mắc cửi. Hai bên bờ, trên lá cỏ non còn đọng lại những hạt sương đêm như những hạt ngọc bé xíu long lanh, cỏ còn đẫm ướt sương mai mà các bà, các chị xã viên đã ra tỉa bắp, hái dâu. Bình minh chan hòa trên mặt sông.

Buổi trưa, trẻ em rủ nhau ra vùng vẫy, tắm rửa. Gác em té nước vào nhau cười như nắc nẻ. Chúng lặn hụp khéo léo như những con cá heo. Sông ôm chúng vào lòng, ôm lấy những đứa trẻ hồn nhiên, vui tươi và nghịch ngợm ấy. Sông dịu dàng với chúng như một bà mẹ đối với đàn con. Những cụ già râu tóc bạc phơ dắt đàn cháu ra sông tắm rửa. Những bà mẹ tất bật mang quần áo, chiếu màn ra giặt giũ. Những chiều hè hay những buổi tối sáng trăng, em và các bạn bơi thuyền lênh đênh trên mặt sông câu cá, cất vó hoặc nằm trên sạp thuyền ca hát, ngâm thơ cho nhau nghe. Buổi tối dưới trăng, em và chúng bạn bơi thuyền ra giữa sông, buông chèo rồi mặc cho nó trôi lênh đênh. Sóng vỗ ì oạp vào mạn thuyền như hát cho chúng em nghe, ru cho chúng em ngủ.

Gió mát, trăng sáng, trời nước mênh mông, chúng em thiếp đi lúc nào không biết. Thuyền lênh đênh trên sông nước, trôi dạt vào bờ dâu, bãi cỏ. Sáng dậy, mọi người đều ngơ ngác, không hiểu mình lạc vào đâu và bắt đầu chèo thuyền ngược lại về nhà. Dòng sông Hồng êm ả chảy xuôi. Mọi người đều say sưa ngắm nhìn mặt sông một cách thích thú. Hai bên sông là những thảm cỏ xanh rờn. Chỗ kia là một chiếc tàu địch bị bắn cháy hồi Pháp thuộc, dấu tích còn để lại đến ngày nay. Mọi người vừa chèo vừa ngắm cảnh, chẳng mấy chốc thuyền đã về đến bến.

Xem Thêm:  Bệnh lý trên bàn tay

 

Dòng sông Hồng này đã để lại trong em những kỉ niệm êm đềm. Nhớ ngày nào em mới lên ba, mẹ dắt ra sông tắm. Em sợ và hét lên, mếu máo khóc. Hồi em học lớp Một, em đã để lại ở con sông này một kỉ niệm khó quên. Hồi đó, em chưa biết bơi, các bạn rủ ra sông tắm, Chúng em đùa nghịch ở ngay cạnh bờ chứ không dám ra xa. Chiếc nón “tốt đỏ” mà mẹ mua cho sáng nay chưa có quai, em đội lủng liểng trên đầu bị gió thổi trôi ra giữa sông. Em hốt hoảng vội nhào ra nắm lấy nhưng không kịp nữa rồi. Nón trôi ra xa lắm không thế nào lấv lại được. Tiếc quá, em nhào ra, hẫng chân, chới với giữa sông. Lũ bạn em đều không ai biết bơi kêu cứu toáng lên.

Xem thêm :  15 cách làm giàu nhanh nhất và hiệu quả 2021

Vừa lúc ấy, thầy giáo em đi qua, thấy chỏm tóc em bập bềnh trên mặt nước, bèn nhảy xuống vớt em lên. Thầy nắm chỏm tóc kéo vào đến chỗ cạn rồi bế thốc em chạy lên bờ. Thầy dốc người em lên rồi làm hô hấp nhân tạo. Mãi một lúc sau, em mới tỉnh (nghe các bạn kể lại). Thầy bế em về nhà. Về đến nhà, bố mẹ em đưa em đến trạm xá. Hái ngay sau em về và lại cùng các bạn ra sông tắm như ngày nào. Dòng sông mát lạnh vỗ về em như là xin lỗi em thì phải. Dòng sông ơi! Sông không có lỗi gì đâu. Chính ta mới là người có lỗi đấy, sông ạ!

Ôi dòng sông! Dòng sông của quê hương, của đất nước, dòng sông đẹp dịu dàng khi những ngày nắng dịu, sông trắng xóa những đợt mưa rào mùa hạ, sông đỏ ngầu, ầm ầm chảy xiết khi nước lũ tràn về. Con sông Hồng quê hương tôi là thế đấy.

Bài văn tả dòng sông 9

Tuổi thơ ai cũng được đắm mình với lời ru ngọt ngào của mẹ, được vui chơi trong thế giới cổ tích đầy mầu sắc của bà, được thả hồn vào tiếng sao vi vu, câu hò trong veo ven sông và dòng sông quê nơi ấp ủ bao kỷ niệm êm đềm.

Dòng sông rộng mênh mông, uốn khúc như một chú trăn xanh lớn cuồn cuộn đỏ ra biển cả. Nước sông xanh mát lành gợn sóng lăn tăn. Buổi sớm mai, ông mắt trời chiếu những tia nắng hồng yếu ớt xuống mặt sông. Mặt nước óng ánh, lấp lánh tưởng như dòng sông mặc chiếc áo lụa đào. Trưa xuống, ánh nắng trở lên chói chang, gay gắt. Dòng sông như đổ lửa, dòng lửa cuồn cuộn chảy ấp vào những rặng tre ven bờ. Chiều chiều mặt sông xanh biếc, gợn sóng lăn tăn. Lũ trẻ chúng tôi nhảy xuống tắm, đùa nghịch, vùng vẫy. Khi màn đêm buông xuống, chúng tôi chèo thuyền ra giữa sông ngắm trăng. Ánh trăng lung linh soi sáng xuống dòng sông. Sóng lăn tăn đập vào mạn thuyền như ru chúng tôi ngủ.

Sông luôn là nỗi nhớ niềm thương của những người xa quê. Con sông yêu thương con sông thân thiện biết bao. Dù sau này có đi đâu, tôi luôn nhớ về quê, nhớ về dòng sông tuổi thơ nơi in dấu bao kỷ niệm.

Bài văn tả dòng sông 10

Hình như người làng em khi đi xa, nghĩ về quê mình, đầu tiên đều nghĩ đến con sông quê.

Con sông không biết bắt nguồn từ những ngọn suối nào trên dãy Trường Sơn trùng điệp với những ngọn núi xanh biếc, xa xôi kia. Khi đi qua làng em, nó chảy êm ả, dịu dàng như để mọi người đủ thời gian để ngắm làn nước trong xanh của nó. Chỗ rộng nhất của nó khi qua làng cũng chỉ khoảng vài mét. Dòng sông như lặng đi trước cảnh đẹp của xóm làng. Nó trầm ngâm phản chiếu những hàng tre đổ bóng mát rượi xuống đôi bờ. Đôi lúc từ trên ngọn tre cao vút, một chú cò trắng như vôi, mắt lim dim, giật mình nhìn thấy bóng mình soi trong đáy nước.

Ngay giữa làng em là con đường chạy thẳng xuống bờ sông, gặp bến đò? Rồi nối với con đường bên kia sông. Người làng đi lên huyện lên tỉnh, qua làng khác đều theo con đường ấy mà đi, khiến cho bến đò lúc nào cũng đông người qua lại. Chúng em cũng ngày ngày qua bến đò ấy mà đến trường. Sáng nào, dòng sông cũng; xao động vì những chuyến đò qua lại. Mặt nước sông phẳng lặng cuộn lên những lớp sóng nhỏ dưới lưng đò, xô nhau lăn tăn chạy mãi vào bờ khiến cho buổi mai tĩnh lặng lao xao những âm thanh nho nhỏ. Trên màu xanh biếc của nước sông và lá tre, nổi lên màu trắng của áo học trò, màu vàng của đám cây ô rô, cóc kẻ pha lẫn với màu đỏ rực của khăn quàng thiếu niên. Tiếng chuyện trò nghe râm ran vang vọng mãi đến đầu sông. Đó là những ngày rất đẹp trên con sông.

Gặp những ngày mưa lũ, con sông không êm ả đi qua làng. Nó mang dòng nước đỏ màu phù sa và ngầu bọt, réo sôi và vội vã chảy đi như muốn đua nhanh sức mạnh dư thừa đó ra biển để tránh ngập lụt cho đồng ruộng, xóm làng. Trên bờ, những ngọn tre oằn oại cả thân mình như tuyệt vọng giục dòng nước chảy nhanh hơn. Những ngày ấy, qua đò để đến lớp thật là một công việc vất vả. Mưa và gió vi vút trên sông làm chúng tôi ướt lạnh. Con đò khó nhọc nhích từng quãng ngắn và thường không đến bờ đúng nơi quy định.

Dù có những ngày vất vả như thế, em vẫn yêu tha thiết con sông quê mình bằng một tình yêu muôn thuở – Tình quê hương.

Bài văn tả dòng sông 11

Quê hương thân yêu đã gắn liền với tôi từ lúc tôi mới sinh ra đến tận bây giờ, mười một năm, một thời gian dài đối với tôi. Nó đã trở thành một phần không thể thiếu trong tuổi thơ của tôi. Từ những cánh đồng mùa thu vàng óng nhưng cây lúa trưởng thành, đến bờ đê xanh mướt cỏ kia, bao nhiêu bạn bè, bao nhiêu người thân. Và trong tôi con sông quê hương vẫn là nơi để lại cho tôi nhiều ấn tượng sâu sắc nhất.

Con sông chảy qua quê hương tôi như một dải lụa đào vắt ngang qua tấm áo màu xanh của đồng bằng Bắc Bộ.

Những buổi sáng mùa hè đẹp trời, con sông Hồng mới nhộn nhịp làm sao. Từng đoàn thuyền đánh cá giong buồm thả lưới trắng xóa cả mặt sông. Tiếng hò tiếng hét vang lên. Hai bên bờ, trên lá cỏ non còn đọng lại những hạt sương như những hạt ngọc nhỏ xíu long lanh. Con sông đi hiền hòa như để người ta có đủ thời gian ngắm nhìn nó. Nó phản chiếu từng bụi cây và cả những chú chim non đang cất tiếng hót trên bầu trời mùa hè trong xanh và sâu thẳm. Mặt trời đã nhô lên cao như trao lại sức sống cho muôn loài. Chiếu những tia nắng chói chang xuống mặt sông khiến cho nó lung linh như dát vàng. Vào mỗi buổi trưa, chúng em lại í ới gọi nhau đi tắm sông. Từng đứa nhảy xuống khiến nước bắn tung tóe. Chúng tôi té nước vào nhau rồi cười ầm lên phá vỡ khoảng không gian yên tĩnh của trưa mùa hè nóng bức và oi ả, dòng sông vỗ những cơn sóng vào chúng tôi như muốn cùng chơi đùa, nó hiền hòa ôm ấp chúng tôi vào lòng như 1 người mẹ ôm đứa con mình vào lòng vậy. Vào những buổi tối sáng trăng chúng tôi thường mang xuồng ra đây để câu cá. Câu cá chán chúng tôi nằm lăn ra hát và ngâm thơ cho nhau nghe sóng vỗ vào cạnh xuồng như hát cho chúng tôi nghe ru cho chúng tôi ngủ. Cuối cùng cả bọn ngủ đi lúc nào không biết.

Yêu biết mấy dòng sông quê tôi, nó thật đẹp và huyền ảo làm sao. Sông ơi! Sông hãy đưa nước về nuôi sống cho những cánh đồng bốn mùa tươi tốt. Sông hãy đưa cá về nuôi sống những người dân hiền lành chất phác. Ôi dòng sông đã ôm ấp bao kỉ niệm, bao khát khao của những tâm hồn bé bỏng!

Bài văn tả dòng sông 12

Tuổi thơ em gắn liền với vẻ đẹp của con sông quê hương êm đềm và mát dịu, con sông quanh co, uốn lượn như dải lụa xanh quàng lên tấm áo màu mỡ của quê em. Nó thể hiện sức sống mãnh liệt và sự tươi trẻ của làng quê nơi em sinh ra và lớn lên.

Buổi sớm, sương mù giăng giăng trên mặt nước làm dòng sông trở nên huyền ảo như đang ngủ trong tấm chăn sương êm ấm. Bờ dâu, bãi mía bên kia sông thấp thoáng, ẩn hiện như một vệt khói xanh, dài tít tắp. Dãy thuyền chài đã bập bùng ánh lửa làm tôn thêm vẻ mờ ảo của dòng sông.

Ông mặt trời thức dậy, phá tan màn sương sớm bằng những tia nắng sắc nhọn. Dòng sông bừng tỉnh. Nó đã thay thế chiếc áo ngủ bằng chiếc áo khoác màu hồng đào lấp lánh kim tuyến. Những chiếc thuyền đánh cá đã buông chèo, khua nước làm dòng sông càng trở nên nhộn nhịp. Hai bên triền sông là những bãi dâu, bãi ngô xanh mướt và xóm làng trù phú với những cây tre đan nắng, soi bóng xuống mặt sông.

Buổi trưa, dòng sông im lặng hẳn, chỉ còn nghe tiếng “cạch, cạch” của người nào đi thuyền về muộn. Mọi vật như đều nghỉ ngơi trong tiếng ru trầm ấm của gió.

Chiều tà, ánh hoàng hôn đỏ sẫm chiếu xuống mặt sông. Trẻ con rủ nhau ra tắm. Chung té nước vào nhau cười nắc nẻ và lặn ngụp như những con rái cá thực thụ. Sông ôm lấy những đứa trẻ nghịch ngợm và hồn nhiên vào lòng bằng những con sóng nhè nhẹ. Em thì thích nhất khi được bắt dế bên bờ sông hay mua ngô nướng ở chân đê.

Em yêu con sông cũng như yêu kỷ niệm của tuổi thơ. Nó đã vun đắp cho tình yêu quê hương, đất nước của em thêm rộng lớn. Em hứa sẽ học tốt để sau này góp phần xây dựng quê hương đất nước giàu đẹp, văn minh hơn.

Bài văn tả dòng sông 13

Quê tôi có dòng sông Hồng chảy qua. Nơi đây đã chôn giấu không biết bao nhiêu kỉ niệm của tôi thời bé dại. Đến khi lớn khôn, tôi vẫn chẳng thể nào quên được người bạn hùng vĩ ấy.

Từ trên cao nhìn xuống, dòng sông như một dải lụa đào vắt ngang đồng bằng Bắc Bộ. Nước sông đỏ như màu gạch non. Hai bên bờ, những bãi mía, nương dâu xanh mướt một màu. Bình thường, dòng sông luôn hiền hoà và lặng lẽ. Chính dòng sông ấy đã nuôi sống cả nhà tôi. Mẹ tôi là người lái đò trên sông đã bao năm mới cảm nhận được con sông, hiểu nó như người bạn. Nhà thơ Tế Hanh có viết:

Quê hương tôi có con sông xanh biếc

Nước gương trong soi tóc những hàng tre

Con sông của Tê Hanh thật là đẹp, nên thơ. Chính vì vậy mà nhà thơ rất yêu nó. Sông Hồng lại có một vẻ đẹp khác. Chúng tôi coi nó như một người bạn đã chia sẻ. Nhớ những buổi tắm sông, thấy vị phù sa mằn mặn, mát nồng, chúng tôi lại càng yêu sông hơn, cứ muốn vùng vẫy mãi trong làn nước mát. Sông Hồng đẹp lắm! Cùng một ngày, mà nó có đến ba màu khác nhau. Những màu sắc rất thật của thiên nhiên mà con người khó có thể tạo ra được. Buổi sáng nhờ mặt trời thân thiện chiếu vàng, dòng sông như được khoác thêm một chiếc áo choàng lung linh, dát bạc lên trên lớp áo đỏ gạch. Trưa đến, những hạt nắng thi nhau xuống tắm làm cho con sông ánh lên màu nắng vàng hoe. Chiều về, khi ánh mặt trời dần dần dịu lại, sông lại trở về lớp áo giản dị thường ngày, là nơi để trẻ con vui đùa, các bà mẹ vừa nói chuyện vừa giặt quần áo, cảnh sinh hoạt tấp nập, đông vui, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng cười khanh khách của lũ trẻ. Buổi tối bên sông, tôi thường rủ các bạn thả đèn hoa. Dòng sông lúc này được ánh trăng chiếu vào, rực rỡ, lung linh kì ảo như khoác chiếc áo vàng lóng lánh. Chúng tôi chạy đến bờ sông, thả những chiếc đèn bằng giấy màu xuống. Đẹp quá! Sáng quá!

Sông Hồng thơ mộng là vậy nhưng khi mùa lũ lụt đến, nó thay đổi hẳn. Tôi còn nhớ như in cái lần ấy, khi tôi chạy ra vui đùa với con sông mà không biết mùa lũ đã tới. Tôi bỗng thấy nước sông sôi sùng sục, tung bọt đỏ ngầu, giận dữ cuồn cuộn chảy. Tôi sợ hãi chạy về hỏi mẹ: “Mẹ ơi! Con sông bị phù phép rồi mẹ ạ! Nó hung dữ lắm, khắc hẳn mọi ngày!”.

Cho đến bây giờ, sông vẫn là người bạn vô cùng thân thiết của tôi

Mẹ cười, xoa đầu tôi, nói rằng:

– Không phải đâu! Đó là lũ lụt! Khi mùa lũ hết, con sông sẽ hiền hoà như xưa.

Tôi đã hiểu rằng đó là hiện tượng thiên nhiên mà con sông lớn nào cũng có. Ngày ngày trôi qua, mùa lũ khép lại, con sông lại trở về như xưa, dòng nước phù sa đi tưới tắm cho bao miệt vườn cây trái. Tôi không còn sợ mỗi khi con sông “thay đổi” nữa, mà tôi cảm thấy tự hào vì đó là nét hùng vĩ của con sông quê tôi.

Cho đến bây giờ, sông vẫn là người bạn vô cùng thân thiết của tôi. Sông gắn bó với tuổi thơ tôi và cả khi tôi trưởng thành. Mỗi lần về thăm quê, tôi lại cùng bọn trẻ thả đèn giấy trôi sông. Mặt sông lại ánh lên như chào mừng tôi trở về với mảnh đất quê hương yêu dấu.

Bài văn tả dòng sông 14

“Quê hương ai cũng có một dòng sông bên nhà. Con sông quê gắn bó với tuổi thơ đời tôi… “. Đó là lời một bài hát rất hay. Đúng vậy quê hương em cũng có một dòng sông hiền hoà và thơ mộng. Mỗi khi nhắc đến con sông quê hương, lòng em lại xốn xang một tình yêu quê hương tha thiết.

Con sông như một dải lụa trắng mềm mại vắt qua cánh đồng xanh mướt lúa khoai rồi chảy qua làng em. Dòng sông như lặng đi trước vẻ đẹp của xóm làng. Nó trầm ngâm phản chiếu những hàng tre đổ bóng mát rượi xuống đôi bờ.

Những buổi trưa hè nắng đổ xuống mặt sông lấp loá. Dòng sông lúc đó như một tấm gương dài phẳng lặng soi bóng mây trời. Trên mặt sông, một vài chiếc thuyền lá tre tí hon bồng bềnh trôi đi mãi theo dòng nước trong xanh. Thỉnh thoảng lại có một chú bói cá lông xanh biếc hay một chú cò trắng như vôi đậu trên cành tre, mắt lim dim ngắm bóng mình dưới nước. Có những trưa, lũ trẻ chúng tôi rủ nhau ra sông tắm. Chúng tôi bơi lội, quẫy tòm tõm làm nước bắn tung toé khiến lũ chim cũng phải thảng thốt giật mình, vỗ cánh bay đi.

Sông như người mẹ hiền ôm ấp, vuốt ve những đứa trẻ chúng tôi. Sông còn như người bạn tâm tình của tôi. Mỗi buổi chiều khi hoàng hôn buông xuống mặt sông lại nhuốm màu hồng rực. Đây đó, dưới lòng sông lại vọng lên tiếng gõ lanh canh của bác thuyền chài đánh cá làm rộn rã cả một khúc sông.

Buổi tối, khi ông trăng tròn vắt ngang qua ngọn tre, soi bóng xuống mặt sông lấp lánh. Mặt sông lại lung linh như được dát vàng, dát bạc. Thật là đẹp!

Con sông quê hương từ bao đời nay gắn bó với mỗi người dân quê em. Sông mang dòng nước ngọt lành làm xanh mát những ruộng lúa, hàng cây và làm cho quê hương em thêm giàu đẹp. Em mong ước con sông quê em vẫn mãi giữ được vẻ đẹp như ngày nào. Để sau này, khi em lớn lên, hình ảnh con sông quê yêu dấu, đẹp đẽ còn in mãi trong tâm trí em.

Bài văn tả dòng sông 15

Đã lâu lắm rồi em không về quê chơi, nhân dịp hè năm vừa rồi, bố mẹ đã dành tặng em một chuyến du lịch tại chính quê nội của em. Ở đó có biết bao nhiêu là cảnh đẹp nhưng đối với em hình ảnh dòng sông quê hương luôn khắc khoải mãi trong tâm trí em.

Sáng hôm ấy, em đã thức dậy thật sớm và ăn sáng để chuẩn bị ra bến xe đi về quê, suốt dọc đường đi em được ngắm biết bao nhiêu cảnh đẹp, được nhìn thấy rất nhiều thứ mới mẻ và thú vị. Trong lòng em cứ háo hức và hồi hộp mong chờ xe lăn bánh lăn bánh thật nhanh để mau về quê nội. Vừa bước xuống xe, mùi thơm của lúa vàng như mang em vào một thế giới cổ tích, ngọt ngào, một mùi vị của tình quê không ở đâu em cảm nhận được như ở nơi này. Và xen lẫn vào đó là tiếng nước trôi nhẹ nhàng của dòng sông đủ làm nên một bức tranh trọn vẹn.

Dòng sông quê nội được mệnh danh là hơi thở của cánh đồng, nó bao quanh quê hương em, cung cấp nước cho các bác nông dân vào mùa vụ, là tiếng nhạc du dương cổ vũ cho mọi người, tiếng ru trẻ thơ mỗi buổi trưa hè. Trên con sông quê, em không thể quên được những kỉ niệm một thời theo anh đi bắt cá, đi tắm, đi tổ chức những cuộc đua trâu, những trò đánh trận.

Những buổi sáng sớm tinh mơ, dòng sông quê nội càng trở nên thơ mộng bởi làn sương bao phủ, ẩn hiện xa xa là những cành cây trúc, cây liễu rũ xuống, hay trước mặt là cây đa cổ thụ in hình. Ôi, cảnh đẹp biết dường nào, nó như một bức tranh sơn mài đã được một nghệ nhân nào tô vẽ lên. Nước sông nhẹ nhàng trôi như vẫy chào mọi người ngày mới đến. Vào buổi trưa hè, dòng sông lại hòa nhịp với những cơn gió nhẹ mang hơi mát vào làng em, khiến cái nắng trở nên dịu dàng hơn. Mọi người cũng thường tranh thủ nghỉ trưa ở trên những hàng cây rợp bóng mát cạnh dòng sông.

Rồi chiều chiều, mọi người lại nô nức ra sông tắm rửa, ra sông nghỉ ngơi, tám chuyện hoặc theo những con thuyền lênh đênh để câu cá, cắt vó, vớt những cây bèo đang trôi theo dòng nước. Mỗi buổi chiều, em thường cùng các bạn dưới quê rủ nhau ra sông vớt rác để giúp sông trở nên sạch sẽ và đẹp đẽ hơn. Chúng em đang cố gắng làm những hành động nhỏ để góp phần giữ gìn dòng sông, mong rằng từ hành động nhỏ đó mọi người sẽ ý thức được việc xả rác vào dòng sông là không đúng để dòng sông mát lạnh luôn là người bạn của làng quê.

Dòng sông ơi, dù sau này em lớn lên em cũng không bao giờ quên sông đâu, sông chính là người bạn, gắn liền với tuổi thơ em, với kĩ niệm. Dù bây giờ, em đã rời xa sông, nhưng những hình ảnh về sông, về con người nơi này em mãi giữ trong tim mình. Hãy luôn mãi đẹp, mãi xanh sông nhé.

Bài văn tả dòng sông 16

Con người ta lớn lên và trưởng thành từ quê hương, quê hương luôn là nơi thân thương, gắn bó sâu sắc nhất với mỗi người trong những năm tháng ấu thơ. Tôi cũng vậy, quê hương luôn ở trong tim tôi với biết bao kỉ niệm, đặc biệt là hình ảnh con sông Tiền yên bình.

Dòng sông Tiền quê tôi quanh co, chảy dài quanh xóm làng, là nguồn cung cấp nước chủ yếu trong cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của làng quê. Nước sông trong vắt như tấm gương khổng lồ ngày ngày in bóng bầu trời xanh. Vào mỗi buổi sáng sớm, mặt nước yên bình, phẳng lặng như tờ, đến trưa, mặt trời lên cao, những tia nắng vàng chiếu xuống dòng sông, mặt nước như dát vàng dát bạc, khoác lên mình chiếc áo rực rỡ, đêm tối, dòng sông như hòa vào không gian, nhuộm đầy ánh sáng của vầng trăng tròn trên bầu trời, ông trăng tròn vành vạch in bóng hình xuống mặt nước yên bình. Hai bên bờ sông, những rặng tre rặng liễu nghiêng mình soi bóng xuống mặt hồ như những thiếu nữ đang làm dáng làm duyên. Thi thoảng có cơn gió nhẹ thoảng qua, lá cây rơi xuống mặt nước ,nhẹ trôi như những chiếc thuyền nhỏ. Chiều chiều, những chú chim én lại chao liệng qua, mặt nước đang yên bình bỗng nhẹ ngàng gợn sóng, những con sóng nhỏ chạy đuổi nhau, xô về tận bờ.

Dòng sông Tiền từ lâu đã là nguồn nước chủ yếu cung cấp cho những cánh đồng quê, giúp bà con nông dân có được mùa màng như ý. Thỉnh thoảng, thuyền bè lại qua lại tấp nập để đánh những mẻ cá, mẻ tôm đầy ắp từ dưới đáy sông. Hàng ngày, các bà, các mẹ ra bờ sông giặt giũ quần áo, nấu cơm,…Nơi đây cũng là nơi lí tưởng cho những trò chơi của lũ trẻ quê chúng tôi ngày ngày ra bờ sông nô đùa ồn ã, ngày ngày đắm mình trong những cơn gió mát lạnh, ngắm nhìn dòng sông yên bình , tận hưởng không khí trong lành,…Hơn cả một dòng sông, nó như một người bạn tri kỉ của làng quê tôi. Dòng sông cũng cấp một phần cho cuộc sống của dân làng, nuôi dưỡng biết bao người con quê hương lớn lên bằng dòng nước ấy, gắn bó với làng quê từ biết bao đời nay. Nhịp sống của con người có thể thay đổi, cuộc sống có thể đi lên nhưng chỉ có dòng sông là vẫn luôn tồn tại vĩnh cửu như một chân lý vậy.

Đến bây giờ, dòng sông ấy vẫn luôn chảy và không ngừng chảy để tiếp tục nuôi dưỡng những thế hệ tiếp theo. Xa quê đã lâu, thế nhưng dòng sông Tiền thân thương ấy vẫn luôn tồn tại trong trái tim tôi không thể nào quên. Nó như một kí ức tươi đẹp của thời ấu thơ, là nguồn cội của trái tim tim này.

Bài văn tả dòng sông 17

Em sinh ra và lớn lên ở Hoà Bình, bên dòng sông Đà nổi tiếng. Vì thế, sông Đà gắn bó thân thiết với tuổi thơ em. Dòng sông uốn lượn quanh co, chảy qua những triền núi, những bãi mía, nương ngô… rồi hoà nhập với những con sông khác như sông Lô, sông Hồng, cùng đổ ra biển Đông.

Các cụ già thường kể về con sông Đà hung dữ. Trước đây, hằng năm vào mùa lũ, nó cuốn phăng và nhận chìm tất cả những gì trên đường đi của nó. Những thác nước sôi réo ào ạt đổ về từ thượng nguồn, cuồn cuộn chảy bọt tung trắng xoá, có sức tàn phá thật đáng sợ! Những tai hoạ do sông Đà gây ra trở thành mối lo thường xuyên của người dân sinh sống hai bên bờ từ bao đời nay.

Em rất thích vẻ đẹp của sông Đà vào mùa nước cạn, nước trong vắt có thể nhìn thấy rõ từng đàn cá lội tung tăng, từng hòn đá, hòn cuội dưới đáy sông.

Chiều chiều, chúng em thoả thích bơi lội và nô giỡn. Giữa lòng sông, những doi cát dài nối tiếp nhau. Từng đoàn thuyền của dân kéo ra đây lấy cát. Chúng em sục chân thật sâu vào cát rồi lội ngược dòng với một niềm thích thú khó tả.

Dưới nắng trưa, dòng sông lấp lánh ánh vàng. Muôn ngàn tia nắng nhảy nhót đùa nghịch trên mặt sông như trẻ nhỏ. Dăm chiếc thuyền đánh cá, tiếng gõ mái chèo đuổi cá dồn dập vang lên giữa khung cảnh tĩnh mịch của trưa hè.

Chiều đến, màu nước như sẫm lại. Mặt trời đã khuất sau rặng núi xa xa. Những đám mây trắng lang thang vẫn tiếp tục du ngoạn về tận phương nào. Khói lam chiều vấn vít lan toả từ các mái bếp ven sông. Tất cả tạo nên một bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp.

Nhưng sông Đà không còn hung hãn nữa. Bố mẹ em cùng hàng triệu người đã bắt tay vào công việc trị thuỷ sông Đà, biến nó thành dòng sông làm ra ánh sáng. Đứng trên mặt đập nước khổng lồ, em không còn nhận ra hình dáng quen thuộc của sông Đà ngày nào. Dòng sông đã bị chặn đứng, dồn lại thành một hồ nước mênh mông như biển. Phía chân đập, chỗ cửa xả lũ, nước đổ xuống thành một dòng thác trắng xoá, réo ào ào. Từ nay, sông Đà phục vụ đắc lực cho nhà máy thuỷ điện Hoà Bình lớn nhất nước ta.

Xem thêm :  Tải winrar miễn phí, 32bit, 64bit mới nhất

Giờ đây, sông Đà được cả nước biết đến vì nó đã trở thành dòng sông ánh sáng, góp phần to lớn vào công cuộc xây dựng đất nước Việt Nam ngày càng giàu mạnh, phồn vinh. Nhưng hình ảnh dòng sông Đà nước trong veo mùa cạn với những doi cát vàng lấp lánh dưới nắng trưa vẫn mãi mãi ln đậm trong kí ức của em.

Xem thêm: Gái đẹp bikini

Bài văn tả dòng sông 18

“ Quê hương tôi có con sông xanh biếc

Nước gương trong soi tóc những hàng tre”

Khi lắng nghe hai câu thơ của nhà thơ Tế Hanh, trong tâm trí em lại dạt dào về những cảnh vật tươi đẹp trên quê hương. Có lẽ hình ảnh dòng sông trên quê hương đã để lại trong tâm trí em  biết bao những ấn tượng sâu sắc khó quên nhất.

Ở mỗi vùng quê, cảnh đẹp trên quê hương tạo nên như một bức tranh sơn dầu tuyệt đẹp, là chốn nghỉ ngơi và thơ mộng. Con sông có tư bao giờ, em cũng không biết nữa, chỉ biết là từ khi em sinh ra nó đã dài ngoằn nghèo như một áng tóc trữ tình vắt qua cánh đồng lúa thơ mộng. Nước sông trong xanh in bóng cả bầu trời. Trưa về dòng sống được ánh nắng chiếu vào khoác trên mình chiếc áo màu vàng, lấp lánh. Đêm về, dòng sông lại trở nên huyền bí, mặc trên mình bộ áo màu đen. Mảnh trăng in bóng xuống lòng sông, mấy chú cá xúm lại, quẫy mạnh, làm vầng trăng tan ra thành trăm mảnh. Hai bên bờ sông là những hàng tre xanh mát, soi mình xuống dòng sông như để làm duyên. Đây cũng là nơi hẹn hò của những đôi nam nữ ngồi thủ thỉ tâm tình, hay cũng là chốn nghỉ ngơi của các bác nông dân ngồi hàn huyên về chuyện đồng áng. Những tiếng nói cười rôm rả phá tan cả một vùng trời yên tĩnh. Trên sông có những đám bào lục bình tím lững lờ trôi trông thật đẹp.

Dòng sông đã gắn bó với con người làng quê tự bao giờ. Các bác thuyền chài thường căng lưới ra sông đánh bắt cá. Sông không phụ lòng người cho những me cá đầy ăm ắp. Thỉnh thoảng có những chú cá tinh nghịch nhảy vọt lên mặt nước tạo thành những vòng tròn trông thật thích mắt. Sông không biết mệt mỏi, ngày đêm cung cấp nước cho đồng ruộng tưới tiêu, những bãi ngô xanh biêng biếc. Nước sông là nguồn tưới tiêu chủ yếu cho cây cối và hoa màu hai bên bờ. Dòng sống ấy cũng gắn bó biết bao nhiêu kỉ niệm thơ mộng. Những khi buồn em thường ra sông ngồi bày tỏ nỗi niềm. Mặc dù không biết nói nhưng có sông em cũng vơi đi phần nào. Hay những buổi chiều mát, lũ trẻ tinh nghịch còn rủ nhau ra tắm sông. Được đắm chìm trong dòng nước mát lành, được sông ôm ấp chở che em thấy thích thú biết nhường nào. Chúng em còn nhặt những chiếc lá tre rụng gấp thành những chiếc thuyền nhỏ nhắn thả trôi trên sông như thả đi biết bao nhiêu kỉ niệm, những mơ ước về tương lai.

Dòng sông trên quê hương là thế đấy. Tuy gần gũi, bình dị nhưng dạt dào cảm xúc là một phần không thể thiếu trong tâm trí và trở thành những kỉ niệm để mỗi khi xa quê luôn nhớ về.

Bài văn tả dòng sông 19

“ Quê hương tôi có con sông xanh biếc

Nước gương trong soi toc những hàng tre”

Những câu thơ trên của Tế Hanh nhắc  nhớ đến dòng sông Hương Giang thân yêu chảy êm đềm qua suốt những năm tháng tuổi thơ tôi.

Tôi không biết dòng sông bắt nguồn từ đâu, và sẽ đi về đâu, nhưng ấn tượng đầu tiên về dòng sông là nó rất êm đềm và thơ mộng. Có lẽ khúc sông đi qua làng tôi chỉ là một nhánh nhỏ của dòng sông vô tận ấy, nhưng là khúc sông đẹp nhất và thơ mộng nhất của con sông. Dòng Hương Giang vắt qua làng tôi như một dải lụa đào. Dòng sông uốn lượn mềm mại như được bà mẹ thiên nhiên chọn cho một dáng nằm rất đỗi huê tình bên cạnh triền đê lộng gió. Nước sông trong vắt như tấm gương phản chiếu nền trời. Mùa đông, tiết trời u ám, dòng sông như người đàn ông cô độc, gương mặt tím tái đi vì rượu. Mùa xuân đến, tiết trời trong xanh và sáng, dòng sông lại duyên dáng như cô thiếu nữa đang làm duyên với đất trời. Một loáng trôi qua, cô thiếu nữ e lệ của mùa xuân sẽ rời đi, nhường chỗ cho anh chàng tinh nghịch và sôi nổi trong những ngày hè nắng gắt. nhưng có lẽ, Hương giang đẹp nhất trong những ngày nàng thu đáp lại trong đất trời. Bầu trời trong xanh và cao, từng cơn gió thu nhè nhẹ thổi. mặt sông hiền hòa và bình thản. Từng đợt sóng nhỏ lăn tăn xô nhau đến tận phía cuối bờ.

Bên kia bờ sông là triền đê rộng lớn với những vườn cây cối ríu rít chim muông. Chiều chiều, đàn trâu lững thững ra về còn nấn ná ở lại, đằm mình trong dòng nước sông mát lạnh. Tiếng bác thuyền chài lanh canh trên sóng nước. Khi mọi người trở về là lúc người dân chài bắt đầu ngày làm việc của mình. Chiếc ống khỏi tỏa ra những luồng khói lam chiều trên con thuyền của người chài lưới càng làm cho dòng sông trở nên thơ mộng và êm đềm biết nhường nào.

Vui nhất là những chiều hè nóng nực, đá bóng, đánh khăng thả diều no nê, lũ trẻ chúng tôi chỉ chờ có thế, đàn đàn lũ lũ đi tắm sông. Nước sông mát lành, tắm mát tuổi thơ mỗi người con lớn lên trên quê hương để rồi sau này khi lớn lên, đi khắp mọi miền trên đất nước, đi đến những dòng sông lộng lẫy của Âu châu, thì tận sâu trong tâm hồn, có một tia kí ức lóe lên, một dòng Hương Giang bình dị, đơn sơ mà êm đềm và mơ mộng, nó nhắc cho mỗi chúng tôi luôn nhớ về quê mẹ, nhắc mỗi người về tình yêu với trốn chôn nhau cắt rốn.

Vào những đêm trăng, dòng sông lấp lánh như được dát vàng, dát bạc. Những lúc ấy, tôi thấy Hương Giang quê tôi cũng lộng lẫy như những dòng Nê-ga, những sông Ấn, sông Hằng trên thế giới mà tôi thường thấy trong chương trình giới thiệu về các đất nước trên thế giới. Hương Giang không là con sông đẹp nhất trong các dòng sông, nhưng với tôi, Hương Giang là con sông quý giá nhất, gần gũi nhất, đong đầy những yêu thương, kỉ niệm về một thời thơ bé, về một tình yêu đối với mảnh đất tôi sinh ra và lớn lên.

Bài văn tả dòng sông 20

“Nay xa cách lòng tôi luôn tưởng nhớ

Màu nước xanh, cá bạc, chiếc buồn vôi”

Tế Hanh đã từng nhớ con sông Trà Bồng quê hương như thế. Và em cũng rất tự hào về khúc sông chảy qua quê hương em – một đoạn sông thuộc sông Hồng.

Em được biết sông Hồng là một con sông lớn của nước ta, có lưu vực chảy qua các tỉnh thành. Hệ thống sông Hồng tạo nên phần lớn diện tích đồng bằng Bắc Bộ, góp phần tạo nên một trong hai vựa lúa lớn của đất nước. Hệ thống sông Hồng bồi đắp nên phần trung tâm và phần phía Nam đồng bằng Bắc Bộ. Em nghe các bác nói rằng sông có tên là sông Hồng bởi sông mang tới một lượng phù sa rất lớn bồi đắp cho ruộng đồng, bờ bãi.

Khúc sông chảy qua quê hương em khá rộng, phù sa màu mỡ. Nước sông không trong xanh mà đỏ lựng bởi phù sa. Mỗi sáng sớm khi bình minh hay hoàng hôn vừa tắt, mặt sông lấp lánh như dát vàng dát bạc. Những ngày gió nhẹ, mặt sông sóng từng đợt gợn lăn tăn. Những ngày gió lớn, sóng cuộn trào, xô đẩy như một người đang trong cơn giận dữ. Những cánh chim từng đàn từng đàn lũ lượt bay trên mặt sông. Những thuyền đánh bắt cá vừa ra khơi trong niềm tin một mẻ cá bội thu. Những đò đầy ngày đêm chở khác qua sông. Hai bên bờ sông là những vườn cải, cánh đồng, ruộng ngô xanh mướt. Em thích thích mỗi chiều bình yên, lang thang ở bờ sông, phóng tầm mắt ra xa, đón nhận một sự bình yên lạ lùng từ khung cảnh biển.

Sông Hồng mang lại giá trị thủy điện lớn. Khúc sông này đã gắn bó với quê hương em đời đời kiếp kiếp. Hằng năm, sông để lại lượng phù sa màu mỡ bồi đắp cho cây cối tốt tươi. Sông mang lại lượng cá tôm ứ đầy thuyền bè mỗi chuyến ra khơi. Sông là nơi các bà, các mẹ giặt giũ, gánh nước về tưới cây. Sông là nơi mỗi buổi chiều hè lũ trẻ trong xóm rủ nhau ra bơi. Em vẫn nhớ chính tại khúc sông thân yêu này, em đã cùng bố đi đò sang bờ bên kia, cùng lũ bạn thân chiều chiều câu cá,… Đó là những kí ức tuổi thơ tươi đẹp của em.

Em rất yêu thích dòng sông này. Đây là dòng sông gắn bó với tuổi thơ em. Mai này, khi nhắc lại, em vẫn mãi nhớ một tuổi thơ trọn vẹn, tuyệt đẹp như thế với những kỉ niệm khó quên bên dòng sông thân yêu này.

Bài văn tả dòng sông 21

Trên khắp dải đất Việt Nam, có biết bao nhưng danh la thắng cảnh tuyệt đẹp, có biết bao sắc cảnh non nước trữ tình. Và đặc biệt, trên mảnh đất Nam Định quê hương em có dòng sông hồng vắt ngang qua để bồi đắp biết bao phù sa nuôi đất đai màu mỡ, và dòng sông Hồng cũng giúp cho quê hương em trở nên tươi đẹp hơn muôn phần.

Dòng sông Hồng đúng như tên gọi của nó, có dải nước màu đỏ nhạt như sắc hồng do mang nặng phù sa. Sông Hồng rất dài và rộng, dường như nó dài đên vô tận vậy. Dòng sông ấy nối liền qua rất nhiều tỉnh thành trên vùng Bắc Bộ, hình thành nên vùng đồng bằng sông Hồng, là một trong hai vựa lúa nước lớn nhất cả nước. Sông hồng chảy quanh năm suốt tháng, cung cấp phù sa cho những bãi bồi hai bên sông, giúp các bác nông dân có những vụ mùa bội thu.

Sông hồng trĩu nặng phù sa, dòng sông quê em nước chảy êm đềm, những buổi bình minh và hoàng hôn, dưới sắc màu ửng đỏ của bầu trời chiếu xuống mặt nước, nước sông như đỏ thêm mấy phần. Nhìn từ xa, con sông như dải lụa đào vắt ngang qua nơi đây, hai bên bờ là nhưng nương dâu nương ngô, là những bãi khoai bãi bạc của các bác nông dân gieo trồng. Những hàng cây xanh xanh dưới ánh nắng vàng chiếu xuống dòng sông tạo nên một bức tranh đồng quê thanh bình đến lạ. Trên mặt nước thường có những gơn sóng li ti mải rong chơi đuổi mình theo cơn gió mùa hạ, đôi khi mặt nước lại nhộn nhịp tiếng cá bơi lội. Dòng sông Hồng là nơi có nhiều những chuyến tàu chở hàng đi qua, mỗi chiều cùng bè bạn rong chơi trên triền đê, chúng em lại thích thú lắng nghe âm thanh tiếng tàu kêu bing boong trên mặt nước, rồi có những ngày hè dòng sông mát rượi là nơi vui đùa của trẻ nhỏ. Hai bên bờ sông đều có những nhánh sông khác dẫn nước vào đồng ruộng phía sâu trong bờ, những nhành sông ấy đều là nguồn dẫn dinh dưỡng vào đất mẹ để nuôi lớn những cây trái, để làm những vụ mùa thành công. Mỗi chiều về, những đàn cò trắng thi nhau bay lượn trên mặt nước, có những chú có bay sát mặt nước rồi để lại những bọt nước trắng xóa ở phía sau. Ôi, con sông quê em mới đẹp làm sao.

Dòng sông quên hương là nơi ghi dấu bao kỉ niệm, bao bóng hình quê hương. Em yêu biết mấy con sông quê hương em, yêu biết bao sắc cảnh non nước của quê hương mình. Dù mai này có đi tới những vùng đất mói, em vẫn sẽ không bao giờ quên được con sông Hồng quê em.

Bài văn tả dòng sông 22

Huế trong trái tim mỗi người là điệu Nam ai, Nam bình đằm thắm, là tà áo dài tím phấp phới bay trên con đường mỗi buổi chiều. Huế trong trái tim tôi lại là dòng sông Hương ngọt ngào chảy lững lờ qua khắp thành phố, và đối với bản thân tôi, nhắc đến Huế phải là nhắc đến sông Hương, và sông Hương là linh hồn của vùng đất cố đô thuở nào.

Sông Hương chẳng chảy thắng. Có lẽ nó ưa cái vẻ vốn đã mềm mại, uyển chuyển của xứ Huế mộng mơ, nên nó uống một đường con thật tuyệt mĩ để vươn qua những dãy nhà, những con phố để rồi đổ ra biển xanh kia. Từ trên cao nhìn xuống, sông Hương như một tấm lụa đào mềm mại vắt qua dải đất của thành phố Huế. Tôi có dịp thăm Huế mấy lần và đã từng được đứng trên cầu Tràng Tiền mà ngắm nhìn cái dòng nước xanh biếc chảy dưới chân mình. Nước sông xanh trong như phản chiếu lại cả một vùng trời. Sông Hương khi về thành phố trở nên hiền hòa như một người con gái đẹp giữa vùng đất cố đô xinh đẹp và duyên dáng. Đứng trên cây cầu trắng mà trông xuống dưới, sông Hương chẳng khác gì một bức tranh in dấu những vẻ đẹp toàn mĩ nhất mà thành phố Huế mang trong mình.

Hai bên sông trồng đầy những cây phượng vĩ. Vào hè, hàng cây đỏ rực lên như hàng ngàn mâm xôi gấc in dấu xuống mặt hồ, khiến dòng nước xanh trong kia như nhuộm một màu đỏ chót. Những cánh phượng rơi xuống cứ lững lờ trôi theo dòng nước khiến sông Hương mang một vẻ đẹp gì đó vừa thơ mộng lại vừa mặn mà, đằm thắm. Những lớp sóng ở lòng sông thi nhau rượt đuổi tới tận chân trời. Trên sông, người dân chài đang cần mẫn giăng mắc từng lớp lưới, tiếng gõ vào mạn thuyền để đuổi cá như vang động cả một vùng trời. Thảng hoặc, người chài lưới ấy ngẫu hứng ca lên vài câu hò xứ Huế, khiến du khách cũng phải nán lại đôi chút mà thưởng thức cái điệu hò đặc biệt nơi vùng đất cố đô này.

Sông Hương về đêm lại mang một vẻ đẹp thật khác. Những ánh đèn lung linh in trên mặt nước càng khiến cho dòng sông mang một vẻ đẹp gì đấy thơ mộng lạ thường. Sông Hương về đêm tấp nập những con thuyền chở khách du lịch mà nghe những câu hò xứ Huế. Người ta nói rằng đến Huế mà không được nghe ca Huế trên sông Hương thì anh chưa từng được đặt chân vào xứ Huế. Thế mới nói rằng sông Hương là linh hồn của vùng đất này, nơi lưu giữ bao hương thơm của trăm ngàn loài hoa nơi xứ Huế, nơi chứng kiến từng đợt bom mà kẻ thù trút xuống khi chiến tranh đang hủy hoại đất nước nặng nề. Sông Hương trải qua bao thăng trầm cùng con người xứ Huế, bởi vậy nó được coi là biểu tượng sống của vùng đất cố đô đầy xinh đẹp này.

Sông Hương ghi dấu một ấn tượng đậm nét khó phai nhòa cho bất kì ai đã từng đặt chân đến đó. Say đắm trước cảnh đẹp sônh Hương, con người ta lại càng thêm yêu xứ Huế, thêm yêu cảnh đẹp nơi quê hương đất nước mình.

Bài văn tả dòng sông 23

Hà Nội nơi em sinh ra và lớn lên có biết bao nhiêu cảnh đẹp. Cảnh đẹp của Hồ Gươm lung linh mỗi sớm,cảnh đẹp của những công viên với từng hàng cây xanh mát…Nhưng sông Hồng là nơi đã gắn bó với người Hà Nội từ xa xưa là nơi em yêu hơn cả.

Buổi sớm dòng sông thật êm ả. Mặt sông gợn sóng lăn tăn,thấp thoáng trong sương.Những bãi mía,nương dâu xanh mướt hai bên bờ sông.Dãy thuyền chài neo sát hai bên bờ sông le lói ánh lửa nấu cơm sớm. Tiếng người gọi nhau í ới,xôn xao chỗ bên đò ngang,âm thanh nhè nhẹ của những mái chèo khua nước ven sông.Khi nắng lên cao,mặt sông lấp lánh ánh bạc, mặt sông đỏ đậm phù sa, cuồn cuộn trôi xuôi. Những chiếc thuyền chở hàng nhộn nhịp, tấp nập qua lại. Chiếc cầu nối liền Thành phố hai bên bờ sông hối hả dòng người qua lại. Khi hoàng hôn bắt đầu buổi chiều dòng sông đầy lãng mạn. Mọi người thong thả đi bộ ngắm cảnh trên chiếc cầu Long Biên cổ kính. Họ thả hôn mình theo dòng sông mênh mông, lai láng.Trong ánh hoàng hôn chiều cuối thu tím nhạt cảnh dòng sông trở nên thơ mộng lạ thường.

Em rất yêu dòng sông Hồng và em luôn giữ gìn dòng sông sạch đẹp để góp phần làm nên vẻ đẹp của thành phố Hà Nội.

Bài văn tả dòng sông 24

Em sinh ra tại một vùng quê nghèo của tỉnh Quảng Bình, nơi mảnh đất miền Trung đầy nắng gió ấy, thiên nhiên đã ưu ái ban tặng biết bao cảnh đẹp. Nhưng có lẽ, gắn bó và sâu nặng với em nhất chính là con sông quê hương.

Từ vùng thượng nguồn nơi vùng núi Cô Pi, dòng sông Gianh chảy về với vùng đồng bằng trù phú xanh tươi. Dòng Gianh có chiều dài hơn 160 km, với diện tích hơn 4500 mét vuông. Sông Gianh chảy qua làng tôi thật dịu dàng, tựa như một dải lụa mềm mại. Những buổi sớm tinh mơ, mặt sông bình lặng, làn nước lăn tăn gợn sóng. Nơi hàng cây hai bờ sông, những giọt sương mai đọng lại trong veo, mang những hạt nước tinh túy của đất trời. Một vài chú chim tỉnh giấc sớm, cất tiếng hót líu lo đón chào ngày mới đẹp xinh. Trên cao, những làn mù sương giăng giăng đầy mơ mộng làm dòng sông thêm huyền ảo. Tôi vẫn hay với tay mình để bắt lấy thứ mù sương kỳ lạ ấy nhưng cuối cùng chẳng thể nắm được chút gì, chỉ có thể đứng nhìn và cảm nhận nó mà thôi. Khi ông mặt trời dần nhô lên, những tia nắng bắt đầu chạy nhảy trên những ngọn tre, cành đa, sông lúc này như được trưng diện cho mình một bộ cánh mới mẻ và đầy màu sắc. Mặt sông lấp loáng màu nắng lóng lánh, từng dòng nước vỗ vào nhau nhẹ nhàng đang tí tách trò chuyện. Mấy chị tre cũng soi mình xuống làn nước trong veo để vuốt ve lại mái tóc biếc xinh đẹp của mình, cạnh đó, mấy nàng bắp trên bãi bồi cũng mơ màng ngắm nhìn mình qua chiếc gương khổng lồ. Mấy anh dừa, anh đứng sừng sững với vẻ đầy uy nghiêm. Thấp thoáng những thuyền chài của những ngư dân bắt đầu ra khơi, trên bầu trời, chim ríu rít gọi nhau. Một ngày mới thực sự bắt đầu, vạn vật bắt đầu bước vào công việc của riêng mình. Ai cũng mang một sứ mệnh cho cuộc đời, người đánh cá kiếm thêm thu nhập cho gia đình, những nàng chim sâu bao tiếng hót làm đẹp cho đời cũng nhanh chóng đi kiếm tìm thức ăn duy trì sự sống. Và cả dòng sông xanh, đâu chỉ mang đến những cá tôm trù phú, mà còn miệt mài ngược xuôi chảy mãi, chảy mãi đưa bao con thuyền vượt nắng gió ra khơi.

Vào ban trưa, khi mặt trời lên đỉnh, nắng không còn nhẹ nhẹ, dịu êm mà

được thay thế bằng cái nắng oi ả. Nước sông lúc này được nung nóng như nồi nước đang đun sôi vậy. Những hàng cây hai bên bờ toả bóng, ôm lấy dòng sông như đang che chở cho mặt sông khỏi cái nắng mãnh liệt của mùa hè. Thỉnh thoảng, có đợt gió nhẹ qua, khẽ lay trên từng cành lá đầy xao động. Chúng em ngồi dưới những bóng tre xanh ngắm những dòng sông quê lúc ấy, có chút gì đó vừa thương vừa nhớ những kỉ niệm ngày xưa. Đó là những ngày cởi truồng tắm mát, những lần vụng dại trốn mẹ ra sông hái mấy quả bần non,…

Khi chiều xuống, sông khoác lên mình chiếc áo màu cam ấm áp. Sông Gianh vào chiều là đẹp nhất, nó yên bình lạ thường. Nước không còn vội vã nữa mà chuyển động đầy từ từ, thong thả và đầy nhẹ nhàng. Bông hoa lục bình tím trôi dạt trên mặt sông bình yên càng khiến khung cảnh thật lãng mạn, mê hoặc. Một vài chiếc thuyền chài trở về trong niềm phấn khởi của những người lao động bởi bội thu tôm cá. Xa xa, từng đàn chim đang bay về chốn ngủ sâu một ngày vất vả kiếm mồi. Gió chiều nhẹ tênh như chính tâm hồn em lúc này vậy, thoải mái, tự do ngắm nhìn sông nước quê hương mình.

Khi đêm về, trăng lên, vạn vật đều chìm đắm trong ánh sáng dịu dàng của vầng trăng. Sông Gianh lúc này đầy tư lự, ánh trăng thanh soi xuống đáy dòng sông, vẻ đẹp của trăng trong nước thật huyền diệu, mê hoặc.

Và càng đặc biệt hơn, tôi được nghe bà kể về những chiến công oanh liệt của sông Gianh quê mình. Dòng sông ấy tuy nhỏ bé vậy thôi nhưng đầy anh dũng, đã cùng con người chiến đấu, bảo vệ quê hương, và chứng kiến bao sự đổi thay, phát triển của nhân dân quê mình.

Yêu biết mấy dòng sông quê em, mãi mãi trong cuộc đời, em sẽ luôn nhớ về dòng sông ấy. Tình yêu quê hương trong em gắn liền với dòng sông và những kỉ niệm tuyệt vời của tuổi thơ.

Bài văn tả dòng sông 25

“Đã đôi lần đến với Huế mộng mơ
Tôi ôm ấp một tình yêu dịu ngọt
Vẻ đẹp huế chẳng nơi nào có được
Nét dịu dàng pha lẫn trầm tư”

Huế – quê hương em, một thành phố cổ kính trầm mặc mà ai từng một lần được đặt chân đến cũng không khỏi nhớ thương. Và có lẽ, với Huế thì dòng sông Hương thơ mộng là điều tuyệt vời nhất mà tạo hoá đã ban tặng cho quê em.

Từ dãy núi Trường Sơn xinh đẹp, dòng sông đổ về Thừa Thiên mang theo cả những tinh túy của hương thơm nơi rừng già và những vùng thảo nguyên rộng lớn. Từ trên cao nhìn xuống, dòng Hương tựa một tấm lụa đào mềm mại và uyển chuyển trong sắc xanh của màu nước biếc.

Dù chảy nơi thượng nguồn hay về vời vùng đồng bằng rộng lớn, hay qu thành phố mơ màng thì sông Hương vẫn đầy dịu dàng, có chút gì đó e thẹn như một cô thiếu nữ tuổi đôi mươi vậy. Bởi thế mà nàng luôn đặc biệt, mang nét riêng độc đáo mà chỉ duy nhất tìm thấy ở nàng Hương mà thôi.

Mỗi mùa trong năm, sông Hương đều có sự đổi thay. Không phải là ở hình dáng mà chính là sự thay đổi nơi cảnh sắc của dòng sông. Vào mùa xuân, sông mang sức sống đầy tươi trẻ góp nên sự tươi tắn của thiên nhiên Huế khi xuân về. Nước trong vắt một màu xanh biếc, sóng khi gợn lăn tăn, nhẹ nhàng khi lại đầy sôi động tạo nên khúc nhạc chào xuân. Những chị lục bình sau mùa đông đầy giấc giờ cũng nở rộ tạo nên một vạt trời tím biếc những bông hoa. Tiếng chim non réo rắt trên bầu trời cao rộng hoà vào dòng sông mơ. Khi hè đến, những vạt nắng vàng rực rỡ buông xuống, mặt sông khoác lên mình màu áo mới đầy xinh tươi. Dưới lòng sông là làn nước màu thiên thanh hy vọng đang thưởng thức màu hoa đỏ của cánh phượng thắm tươi. Những bông bằng lăng tím hai bên bờ đầy nữ tính, đằm thắm càng điểm tô cho cảnh sông thêm hữu tình. Thỉnh thoảng, những nàng gió ghé qua, một vài cánh hoa rơi chạm xuống mặt nước, trôi nhẹ theo từng cơn sóng lăn tăn. Rồi khi thu về, dòng sông thư thái hơn, nước sông dềnh dàng, lòng sông như rộng và dài thêm ra. Những hàng cây dần thầy màu lá, cảnh sắc vào thư tình và thơ hơn. Những chiều thu, trên chiếc cầu lim bé nhỏ, những chị sinh viên và những vị khách du lịch mang tà áo dài tím thưởng thức thiên nhiên và chụp những bức ảnh xinh làm kỉ niệm.

Xem thêm :  Hình nền vũ trụ không gian đẹp kỳ vỹ, huyền ảo, ấn tượng nhất

Khi thu quà nhường chỗ cho nàng đông tới, sông Hương lại mang trên mình nét cổ kính, trầm mặc. Màu trời nhạt hơn, lòng sông cũng đượm màu buồn, một vài làn khói mơ thấp thoáng trên sông. Những là mưa bụi bay bay trên không gian càng tạo nên nét trầm mơ.

Không chỉ cảnh sắc đổi thay theo mùa, dòng sông Hương trong một ngày cũng có nhiều thay đổi. Sớm bình minh sông Hương trong lành, êm ả, trưa về, những bóng cây toả xuống lòng sông tạo nên những hình in trên mặt nước. Và khi chiều xuống, dòng sông mang màu nắng hoàng hôn gợi cho ta nhớ về một miền cổ tích thần kỳ, nơi có những ông thần sông, thần núi giúp đỡ bao người nghèo khốn khó, thiện lương. Đặc biệt, cảnh sắc sông Hương đêm về thật đẹp và lộng lẫy. Hai bên sông những dãy nhà cao tầng của phố thị bừng sáng ánh đèn, những chiếc thuyền chở người tham quan lênh đênh trên mặt sông, vang ra lời cả, câu hát của những nghệ nhân trong tiếng đàn tranh đầy huyền bí. Cầu Trường Tiền bắc ngang qua dòng sông đêm về lóng lánh ánh đèn, mọi người dạo bộ ngắm nhìn thành phố, một nhịp sống thật thanh bình và đầy yên ả biết bao.

Sông Hương luôn là niềm kiêu hãnh và tự hào của quê hương em. Có biết bao bài thơ, lời cả viết về sống Hương đầy trân trọng và yêu thương. Sông Hương như con người của đất Huế vậy, vừa dịu dàng, đằm thắm lại dạt dào tình cảm. Em yêu dòng sông quê em lắm.

Bài văn tả dòng sông 26

Cảnh đẹp quê hương luôn là niềm tự hào của mỗi người con quê hương. Và em cũng vậy, quê hương em tùy nghèo khó nhưng có cảnh thiên nhiên đầy đẹp đẽ, nên thơ. Đó là cánh đồng lúa xanh rờn tươi tốt, là gốc cây đa già nơi đầu ngõ thôn quê. Đó còn là dòng sông quê hương chảy mãi ngàn năm. Em yêu dòng sông quê mình bởi nó gắn bó với em, cho em bảo kỉ niệm đẹp của tuổi ấu thơ.

Dòng sông chảy quanh làng, mang theo nguồn nước và phù sa màu mỡ bồi đắp cho cánh đồng, làng mạc quê hương. Dòng sông cùng người dân quê em lao động, bởi thế mà hương lúa, ngọn khoải, râu bắp,…tất thảy đều mang hơi thở của dòng sông. Dòng sông còn mang thứ âm thanh huyền diệu của tiếng tí tách nơi dòng nước, tiếng sóng gợn vỗ vào mạn thuyền, tiếng cá tôm bơi lội tạo nên một khúc nhạc du dương mà êm đềm rũ bao đứa trẻ làng em chìm vào giấc ngủ mỗi trưa hè.

Vào buổi sớm mai, dòng sông tỉnh thức cùng tiếng gọi nhau ra đồng của cô bác nông dân. Mặt sông nhẹ nhàng những gợn sóng nhỏ. Trên không, những màn sương bao phủ, xa xa màn sương là những bóng cây đang nghiêng mình rũ xuống, trên lá cành còn đọng lại những giọt sương đêm. Thấp thoáng chiếc thuyền chài của bác ngư đi thả cá, còn vọng lại tiếng đập nước trong mỗi khoảnh khắc thời gian. Chào ôi, dòng sông quê buổi bình minh đẹp như một bức tranh huyền diệu khiến lòng tôi vương vấn những mộng mơ.

Vào những buổi trưa hè, dòng sông hòa trong nắng vàng tạo nên thứ màu sắc vừa óng ánh, vừa xinh đẹp. Từng làn gió lướt qua mạng theo hơi mát của dòng sông thổi vào làng quê. Dưới bóng tre xanh, các bác nông dân đang ngồi nghỉ ngơi, hóng mát, trò chuyện tỉ tê. Hàng tre nghiêng mình xuống dòng sông, vuốt ve mình làm đẹp chốn thế gian. Con đò nhỏ nằm im lìm nơi gốc bên nghỉ ngơi sau một buổi sáng làm việc đầy mệt nhọc. Còn lũ trẻ chúng tôi thì gọi nhau ý ới tắm sông, ngụp lặn trong làn nước mát đầy thoả thích, sung sướng.

Rồi khi chiều xuống, mặt trời dần buông, trong màu khói lam chiều của anh hoảng hồn, dòng sông trở nên dịu dàng và đầy huyền bí. Từng cánh chim gọi nhau về sau

ngày dài lao động. Áng mây xanh trôi chậm chậm in mình xuống lòng sông xanh. Nơi bãi bồi xa xa, những chú bò đang thung thăng gặm cỏ, một vài chú bướm bay lượn quấn quanh hút mật của hương hoa, cỏ lá.

Như một thói quen, khi đêm về, chúng em theo các cô, các mẹ ra ngắm sông. Dòng sông đêm hiền hoà như lòng mẹ vậy. Ánh trăng dịu hiền toả xuống khiến mặt sông thêm long lanh.

Những ngày cuối tuần, em lại cùng lũ bạn ra bờ sông dọn vệ sinh, nhặt những rác thải để dòng sông được sạch đẹp hơn. Em tin rằng, những hành động của mình dù là nhỏ bé, nhưng sẽ góp phần bảo vệ môi trường cho quê hương mình, để sống quê mãi xanh mát, sạch trong.

Bài văn tả dòng sông 27

Làng tôi có nhiều cảnh đẹp, nhưng với tôi thì con sông Tương là một cảnh đẹp mà tôi yêu mến nhất.

Từ núi rừng xa đổ về, dòng sông Tương càng về xuôi càng rộng thêm ra, nước êm đềm xanh biếc. Như một con rồng uốn lượn giữa màu xanh thâm của đồng lúa, con sông ôm lấy làng Tiên Đô, noi chôn nhau cắt rốn của tôi. Thằng Lý con chú Thông nói với tôi là có lần nó đã trèo lên ngọn đa làng, nó thấy sông Tương như tà áo, dải khăn thiên lí của cô Huệ đóng vai chèo Thị Mầu lên chùa, đẹp lắm.

Đôi bờ sông là những bãi đay, bãi ngô xanh rờn, những ruộng khoai, vạt rau xanh biêng biếc. Sông Tương hào phóng đã dành cho trẻ chăn trâu, cho lũ học trò làng tôi một bãi rộng để vật nhau và đá bóng trong suốt mấy tháng hè. Chiếc cầu xi măng ba nhịp cho người và xe cộ đi qua. Ngày nào đi học về, tôi và các bạn nhỏ cũng đứng trên cầu, tay vịn vào lan can mà ngó bóng mình in rõ trên dòng nước cuồn cuộn chảy. Nước lao xao như hát.

Mỗi mùa, sông Tương có một vẻ đẹp riêng. Mùa thu nước sông trong veo, tưởng như có thể nhìn tận đáy. Đã có lấn tôi thấy con cá chuối to dẫn đàn rồng rồng đi tìm mồi. Mùa đông, nhiều bãi cát trơ ra, sông Tương như hẹp lại, nước xanh đen. Mùa xuân đến, nước sông cứ dâng lên một ngày một đầy thêm, dòng sông cuồn cuộn uốn mình sau những trận mưa đầu nguồn, sau nhữna cơn mưa rào liên tiếp. Cuối tháng ba sang đầu tháng tư, nước sông Tương chứa nhiều phù sa màu đỏ sẫm. Kênh máng tha hồ chở nước ngọt vào đồng, mang thêm phù sa màu mỡ cho những cánh đồng cao sản.

Khi mặt trời lên, mặt sông lấp lánh như sao sa. Những buổi trưa nắng đẹp, dòng sông như một dải lụa hồng. Buổi chiều êm ả, sông Tương trở nên dịu dàng kì lạ. Một vài con cá quẫy, ưiột chiếc thuyền câu nhẹ trôi, ba bốn con thuyền chở rau, thực phẩm đi về thị xã… gửi lại bờ tre, ruộng lúa, bãi dâu xanh một giọng hò, một câu hát. Con sông quê mẹ cần mẫn chở tình thương trang trải đêm ngày đi về mọi chốn gần xa. Mẹ tôi bảo: “Con gái làng Tiên Đô nhờ nước sông Tương mà cô nào cũng có nước da trắng, mái tóc dài đen mượt. Con trai hàng xứ say như điếu đổ…”.

Làng tôi là đất học, là làng nghề. Thời đánh Mĩ, làng tôi có hơn 200 chàng trai, cô gái ra trận. Tôi cứ vẩn vơ nghĩ là nhờ có con sông Tương mà làng tôi mới nổi tiếng khắp vùng. Đã có lần, tôi làm thơ về dòng sông quê mẹ:

“Sông Tương! Sông Tương! Sông của tỉnh thương dào dạt…”.

Bài văn tả dòng sông 28

Trí nhớ tôi thật tệ, mỗi khi nhắc về những dòng sông quê hương, tôi chẳng nhớ rõ tên, chỉ nghe trong lòng dấy lên một nỗi nhớ kỳ dị. Hình như tôi chẳng nhớ con sông gì với sông gì, bắt nguồn từ đâu, nhưng hình ảnh và cảm xúc của mỗi dòng sông thì lại đầy ắp trong tâm tưởng. Ví như dòng sông là quê hương, đã gắn bó với con người trong từng chặng đời từng hơi thở, đối với tôi, sông vì thế cũng gắn bó với nhiều kỷ niệm, mà mỗi lúc nhớ lại, nghe có gì thật thắm thiết như con người không thể tách rời với tổ quốc.

Thời niên thiếu, tôi đã có một thời gian dài sống trong ngôi nhà cất ở ven sông. Gọi là sông cho thơ mộng, chứ thật ra chỉ là nhánh của một con sông con chảy vào khu dân cư ở thành phố, tuy thế nó vẫn mang đầy đủ vẻ đẹp của những bờ sông quê mình. Cũng hàng dừa lả lơi soi bóng nước, cũng chiếc cầu khỉ lắt lẻo bắc ngang sông, con đường đất nhẵn thín khi mùa nắng, lầy lội khi trời mưa, và lũ trẻ con í ới gọi nhau trên sông chiều khi nước thủy triều lên.

Đó là dòng sông đầu tiên mà tôi nhớ, theo con mắt nhìn hạn hẹp khi nghĩ về một dòng sông tuổi thơ. Dường như đời tôi gắn bó nhiều với những dòng sông miền Nam, nước đục ngầu phù sa và cọng hoa lục bình lẻ loi trôi trên dòng nước. Tôi lớn lên ở một thành phố nhỏ, kỷ niệm chỉ là con đường có hàng me bay dẫn tới ngôi trường Trung học tỉnh lỵ, có một dòng sông chẳng nhớ là con sông gì hơn là một nhánh của sông Cổ Chiên. Từ bến chợ, tôi đã đứng hằng giờ nhìn theo mấy con đò đưa khách từ bờ bên này sang bờ bên kia, dù rằng vẫn có một nhịp cầu sắt bắc qua phố chợ. Người ta vẫn đi đò để có cái thú bập bềnh trên sông nước, hay là chuyến đò ngang lại nằm trước sân nhà, chỉ cần đi xuống mé sông là đã có phương tiện di chuyển.

Bờ bên này đông vui những hàng quán và vựa cây vựa củi. Bờ bên kia chỉ đi quá vào trong đã là cảnh đồng quê và vườn cây ăn trái, những thửa ruộng bát ngát cánh cò bay. Trong cái rộn rã, đông đúc của chốn phồn hoa náo nhiệt bên này sông, bên kia sông ngược lại chỉ là hình ảnh của một đồng quê hiền hòa và tĩnh mịch. Dòng sông này có hai ngả đi về hai nơi khác nhau, một ra cửa sông Cái để đi ra biển có những làng mạc đất cát chuyên nghề trồng rẫy, một ngả lại đi về hướng trong, đến những làng mạc trồng cây ăn trái và ruộng đồng thẳng cánh cò bay.

Sau này, khi chiến tranh kéo theo những hệ lụy của nó, cũng chỉ có dòng sông mới chứa hết những nỗi oan khiên của một thời chinh chiến. Những xác người trôi sông, buổi tối bờ bên kia vọng sang bờ bên này những tiếng súng nổ vu vơ, chuyến đò về quê biết đâu lại trở thành chuyến đò tang, khi chiếc quan tài của người lính trẻ được chở về quê để yên nghỉ ngàn đời trong tiếng róc rách của lượn sóng vỗ bờ nơi dòng sông quê mẹ.

Trong những kỷ niệm cũ, tôi vẫn nhớ mãi những chuyến đò đưa khách về những làng quê, nằm rải rác hai bên bờ sông. Nhất là đám cưới miền quê đi bằng đò máy quả thực hấp dẫn đối với người thành phố, khi con đò rẽ nước đi vào miền quê êm ả. Nỗi rộn ràng hạnh phúc thơm tho như lúa chín ngoài đồng, mát mẻ như hơi nước trộn lẫn mùi bùn xình phả vào khứu giác cảm gíac ngất ngây, và những bữa cỗ ở miền quê cũng ngon ngọt đầy nét thực thà của rau cỏ. Sân trước vườn sau, con bò con đang bú mẹ được cột ở ụ rơm khô bên đầu nhà, cây mận đỏ lúc lỉu những trái chín treo đong đưa trên cành lá biếc, ngọn cau, lá trầu, làn khói bếp tỏa lên trời mông mênh lẫn vào mây trắng. Thỉnh thoảng lại có tiếng đò máy chạy xình xịch trên mặt sông êm ả, tất cả đã được ghi nhận vào ký ức để vẽ thành hình ảnh một dòng sông quê hương thật tuyệt vời trong trí nhớ.

Bài văn tả dòng sông 29

Tuổi thơ của em gắn liền với bao  cảnh đẹp thân quen. Đó là  cánh đồng lúa xanh rờn. Mái đình cong cong cổ kính. Ngôi trường làng có bao thầy cô bạn bè thân quen . Nhưng đáng nhớ và giữ mãi trong em bao kỉ niệm đẹp đó chính là dòng sông hiền hào chảy bên làng em.

Con sông là một nhánh của sông Kinh Thầy. Chẳng biết nó có từ bao giờ . Em chỉ biết nó chảy qua làng em từ ngàn đời rồi . Nó như một dải lụa mềm vắt qua  bao nhiêu xóm làng, qua những cánh đồng xanh mướt lúa khoai rồi xuống đổ ra biển. Đôi bờ sông là những hàng cây um tùm, vững chắc giữ cho con đê khỏi xói mòn. Bên này là cánh đồng lúa thẳng cánh cò bay. Bên kia sông là Nhà máy đóng tàu soi bóng xuống  mặt sông . Phía  kia là cây cầu  cong cong tấp nập người qua lại. Xa xa thấp thoáng những hàng tre đổ bóng mát rượi xuống đôi bờ. Sông như lặng đi trước vẻ đẹp của xóm làng. Nó vẫn  lặng thầm, cần mẫn chở phù sa màu mỡ bồi đắp cho ruộng vườn quê em. Nó tắm mát những vườn cây đầy hoa trái.

Mới sáng. Sương mờ mờ như khói trên dòng sông. Tiếng sóng vỗ ì oạp vào đôi bờ. Chim chóc hót vang lừng trong những lùm cây. Mặt trời mới mọc tỏa những tia nắng vàng lấp lánh mặt sông. Một chiếc đò ngang đưa khách qua sông. Tiếng máy nổ máy giòn tan phá tan cái tĩnh lặng của buổi sáng.

Trưa về, nắng đổ xuống làm mặt sông lấp loáng một màu nắng chói chang. Bên kia, tiếng búa máy đập chan chát.  Trên sông, những chiếc thuyền máy chở cát  nổ xình xịch. Những chiếc xà lan chở than đằm mình troi theo dòng nước. Thuyền qua thuyền lại . Khúc sông quê em trở lên nhộn nhịp hơn.
Lúc hoàng hôn, Ánh nắng phủ xuống mặt sông một lớp vảy  vàng vảy bạc. Trên cao, đàn cò chậm chạp chở những tia nắng cuối ngày qua sông. Trên bờ đê, bọn trẻ chúng em đuổi nhau, cười đùa vui thích, thi nhau thả diều. Gió mát, cánh diều trên sông bay cao hơn. Lũ bò vàng nhở nha gặm cỏ. Dưới bến, bọn trẻ tắm sông đùa nghịch thỏa thích. Em bơi lặn trong làn nước  sông mát lạnh trong vắt . Các bà, các mẹ giặt giũ rộn cả bến sông.

Sông đẹp nhất vào những đêm trăng sáng.  Ông trăng tròn vành vạnh in bóng xuống mặt sông. Dòng sông trở thành một đường trăng lung linh dát vàng.  Điện sáng lấp lánh  trên cầu như một cung điện nguy nga. Trên cao gió vẫn hát du du theo sáo diều. Hàng cây triền đê vẫn thì thầm cùng gió. Chúng vẫn kể chuyện mình từ ngàn xưa với dòng sông. Vẳng đâu đây tiếng mái chèo  của bác thuyền chài đánh cá cuối sông. Ngồi trên bờ sông ngắm trăng và hưởng những làn gió mát rượi từ sông đưa lên, lòng em thảnh thơi, sảng khoái đến vô cùng.

Dòng sông như yêu người mẹ hiền ôm ấp lấy xóm làng em. Dòng sông đã giữ cho em bao kỉ niệm của tuổi thơ. Mai này, em có đi đâu xa. Em luôn nhớ mãi hình ảnh thân thương của quê nhà  nơi đó có dòng sông quê yêu dấu.

Bài văn tả dòng sông 30

Tuổi thơ tôi gắn bó với miền quê nghèo, nơi có con sông Đáy hiền hòa uốn lượn bên lũy tre làng xanh mát. Thế nhưng vào mùa lũ, con sông ấy trở nên hung dữ, đục ngầu, nước sông dâng ngập suốt dọc một triền đê.

Vào ngày mưa lũ, sông như trở mình sau giấc ngủ dài. Sau một thời gian mưa lớn, nước ở đâu bỗng đổ về đầy ắp dòng sông. Cả dòng sông lúc này là một dải nước lớn, mênh mông đục ngầu. Ngô khoai may mắn vừa mới thu hoạch xong nếu không khi nước lũ rút thì còn trơ ra cát và bùn. Cây cối ngả nghiêng theo những trận gió. Làng mạc ven sông như xơ xác, tiêu điều. Tàu thuyền những ngày này dường như ít đi lại hơn vì sợ những con nước lớn sẽ nuốt chửng chúng. Tôi thích mùa lũ, vì với tôi, mùa lũ là một thứ gì đó vừa bí ẩn vừa thú vị. Được theo chú leo lên thuyền gỗ bơi ra ngoài sông, hoặc bơi ngay trong con sông nhỏ mà ngày thường là những con đường đất phẳng phiu. Lũ trẻ chúng tôi vui sướng khi nước lên mà không biết rằng đằng sau con nước đó là những nỗi lo âu của cha mẹ, ông bà. Mọi người ngày ngày ngóng ra sông mong nước nhanh rút.

Vài ngày sau, nắng đã trải dài trên sông. Dòng sông lại hiền hòa như trước. Người dân quê vui vẻ trở về với công việc thường ngày. Đất đai hai bên bờ được phủ kín một lớp phù sa màu mỡ báo hiệu một mùa vụ bội thu sắp tới. Tàu thuyền lại tấp nập. Bọn trẻ chúng tôi rủ nhau ra bãi bồi đá bóng, tắm sông.

Tôi yêu tha thiết con sông quê mình dù có đôi lúc nó nổi giận vô cớ. Mai này dù có xa quê bao lâu chắc tôi vẫn không thể quên được con sông này và sẽ nhớ nhất là dòng sông những ngày mưa lũ.

Bài văn tả dòng sông 31

Nhà em ở cạnh dòng sông Lam hiền hòa chảy quanh năm suốt tháng. Nước sông xanh biêng biêc nép mình bên bãi ngô xanh và chảy dài đến vô tận. Đến mùa mưa, nước lũ dâng cao, sông Lam dường như chuyển đổi cả màu sắc và lượng nước.

Khi mùa lũ nổi lên, hầu hết mực nước ở các sông đều dâng cao lên và màu đục ngầu. Đây là đặc trưng của nước sông mùa lũ chứ không chỉ riêng ở quê em.

Sông lam hai bên bờ vào mùa này vẫn còn có ngô và khoai trồng xen kẽ nhau. Vì mực nước cao nên hoa màu cũng xanh tốt hơn rất nhiều.

Vào mùa lũ, thời tiết mưa nhiều, những đợt mưa dai dẳng khiến cho nước sông đục ngầu, không còn trong xanh nữa. Mực nước bỗng nhiên dâng cao đột ngột khiến cho bọn trẻ xóm em không dám xuống tắm mỗi khi trưa về nữa. Dòng nước chảy xiết cũng mạnh hơn, từng đợt sóng cuồn cuộn như một khung cảnh đánh nhau tung tóe của nước.

Màu nước ngả vàng, giống như màu đất bùn, thi thoảng nước lại cuộn lên dữ dội. Đứng trên bờ nhìn xuống dòng sông em thấy hơi sợ vì nước chảy quá mạnh, vỗ liên tục vào bờ dữ dội, mãnh liệt.

Thi thoảng lại thấy nước sông cuốn đi những chiếc lá không biết rơi rụng từ đâu, cuốn đi đến một nơi xa xôi, rất xa nơi em sinh sống.

Đứng từ xa nhìn dòng sông mùa lũ, em có cảm giác sông đang oằn mình để chảy, như một con rắn khổng lồ đang lồng lộn giữa bãi bờ bạt ngàn ngô và khoai.

Mẹ thường không cho em ra bờ sông khi mùa lũ đến, vì sợ sảy chân, sợ gặp tai nạn sông nước nên em chỉ dám lén lút trốn mẹ ra đây, hoặc nhìn sông từ phía xa. Mấy đứa trẻ xóm em vào mùa lũ cũng ít ra bờ sông hơn, vì chúng sợ dòng nước hung dữ dưới kia.

Dòng sông mùa lũ tuy màu nước không xanh trong nhưng em vẫn thấy nó rất đẹp, bởi rằng nó gắn với nhiều ký ức tuổi thơ em.

Bài văn tả dòng sông 32

Nhắc đến làng Sung Tích là nhắc đến hạ lưu sông Trà – quê hương yêu dấu của tôi.  Tôi không biết dòng sông này bắt nguồn từ ngọn núi nào, nhưng tôi chỉ biết nó đã có từ rất lâu. Sông dài và rộng lắm. Sông mênh mông hư tấm lòng người mẹ. Bên bờ, những rặng cây ngiêng đầu soi bóng mình xuống dòng sông.   Buổi sớm, khi những tia nắng sớm chiếu xuống dòng sông, tôi thấy nó ấm áp, hiền hòa làm sao. Khi những chiếc thuyền rời bến đi đánh lưới hay chở khách đi, những làn sóng đập nhẹ vào mạn thuyền như bàn tay người mẹ vỗ về con trước khi đi xa. Chiều chiều, khi ánh hoàng hôn vừa tắt, vài tia nắng vàng còn lại rọi lên mặt sông tạo nên một bức tranh lung linh tuyệt đẹp. Lúc này, trên dòng sông vẫn còn lại vài chiếc thuyền cập bến sau một ngày đi đánh lưới mệt mỏi. Buổi tối, khi ông trăng tròn vành vạnh cắt ngang đầu ngọn tre, soi bóng mình xuống dòng sông lấp lánh thì mặt sông gợn sóng lung linh, phủ một một màu vàng óng ánh. Vào mùa xuân và mùa hạ, nước sông thẳm, hiền hòa và yên ả. Vào cuối mùa thu và đầu mùa đông, sau những trận mưa lớn thì nước sông đầy ắp, đục ngầu tạo nên những trận lụt dữ dội. Nhưng khi sự “giận giữ” qua đithì vẫn còn lại một lượng phù sa màu mỡ cho những cánh đồng, hứa hẹn một mùa bội thu. Sông còn là nguồn lợi lớn của quê tôi vì sông cho ngư dân nhiều cá , tôm. Dòng sông đa gắn bó với biết bao kỉ niệm tuổi thơ với tôi. Bởi thế, nó như một người bạn thân thiết của tôi.  Sau này dù đi đâu thì tôi vẫn thiết tha yêu dòng sông Trà quê mình bằng một tình yêu muôn thuở – tình quê hương.

Bài văn tả dòng sông 33

Mỗi buổi sáng, mẹ đều chở em ra con sông Đồng Nai để tập thể dục và ngắm vẻ đẹp của nó. Con sông này được bắt nguồn từ cao nguyên Lâm Viên.

Trao giải cho học sinh được độc giả bình chọn hay nhất tháng 3

Khi mặt trời còn chưa thức giấc, mặt sông phẳng lặng như tấm gương khổng lồ đang chìm trong giấc ngủ say. Sông quê em có đặc điểm dài và hẹp ngang. Mặt trời lên, sông hiền hòa bình yên chào đón ngày mới bằng một bản nhạc êm dịu của sóng nước xôn xao .

Mặt sông mênh mang sóng nước. Khi mặt trời chiếu những tia nắng ấm áp, mặt sông long lanh như được dát vàng. Giờ đây,sông giống như con rồng uốn khúc quanh co. Ánh nắng ban mai nhảy nhót trên những cành lá .

Chị gió vui đùa làm mặt nước gợn sóng lăn tăn càng tôn thêm tấm thảm kiều diễm mang trên mình nhiều sắc màu . Nước con sông nơi đây trong vắt soi tới tận đáy. Nhưng vào mùa mưa nước sông mang màu gạch tươi vì chứa nhiều phù sa .

Cá lớn,cá bé tung tăng bơi lội trong làn nước mát . Những chú cò mắt ngơ ngác, đang tìm mồi. Chị lục bình với bộ áo màu xanh điểm thêm vài bong hoa tím không biết rồi sẽ trôi dạt về đâu.

Hai bên bờ kè là hang cây xanh mướt rì rào trong gió như cất lên bản hòa tấu không lời. Thấp thóang sau hàng cây là những ngôi nhà mái ngói đỏ tươi. Cánh đồng chín rộ đang chờ tay người đến gặt hái. Vườn cây lúc lĩu những quả chín .

Chiếc cầu Ghềng cong cong là cầu nối của người dân hai bên sông. Sóng vỗ oàm oạp quanh mạn thuyền. Thuyền lớn, thuyền nhỏ ra khơi đánh bắt cá, tôm. Sông như tấm long người Mẹ hiền tiễn con trước lúc đi xa .

Trên đường, xe cộ qua lại nườm nượp. Người đi bộ đến ngắm cảnh ngày một đông hơn. Hàng dừa điệu đà soi mình xuống sông. Những chú chim hót véo von.

Em rất yêu dòng sông quê em. Sông đã tô điểm cho thành phố Biên Hòa tươi đẹp hơn .

Trên đây, Nhà Hàng Carnaval đã chia sẻ Top 33 mẫu tả dòng sông quê em. Hy vọng có thể giúp cho các em học sinh lớp 5 tham khảo và trau dồi vốn từ vào bài văn tả dòng sông của mình. Chúc các em thành công!
Xem thêm bài viết thuộc chuyên mục: Tổng Hợp

Related Articles

Back to top button