Chùm thơ thương vợ, thơ nịnh vợ hài hay nhất

Thơ tặng vợ hài, thơ nịnh vợ hài hước
Ngồi buồn nhớ vợ người ta
Trời như hâm đất như là dở hơi
Vợ người sao quá tuyệt vời
Vợ tôi nhìn kỹ thì hơi.. bình thường
Vợ là..
Vợ là quả ớt chín cây
Đỏ tươi ngoài vỏ rất cay trong lòng
Vợ là một đóa hoa hồng
Vợ là “sư tử Hà Đông” trong nhà
Vợ là nắng gắt mưa sa
Vợ là giông tố phong ba bão bùng
Nhiều người nhờ Vợ lên Ông
Nhiều người vì Vợ mất không cơ đồ
Vợ là cả những vần thơ
Vợ là cả những giấc mơ vơi đầy
Vợ là một chất men say
Là nước hoa ngoại làm ngây ngất lòng
Vợ là một áng mây hồng
Vợ là hoa hậu để chồng mê say
Vợ là khối óc bàn tay
Vợ là bác sĩ tháng ngày chăm ta
Vợ là nụ Vợ là hoa
Vợ là chồi biếc Vợ là mùa xuân
Vợ là tín dụng nhân dân
Vợ là kế toán giải ngân trong nhà
Vợ là biển rộng bao la
Vợ là hương lúa đậm đà tình quê
Vợ là gió mát trưa hè
Vợ là hơi ấm thổi về đêm đông
Vợ là chỗ dựa cho chồng
Nhiều ông dám bảo vợ không là gì?
Khoan khoan hãy nghĩ lại đi
Vợ quan trọng lắm không gì hơn đâu
Việc nhà vợ có công đầu
Nấu cơm, nấu nước, rửa rau, pha trà
Vợ là máy giặt trong nhà
Vợ là Cát-sét Vợ là Tivi
Nhiều đêm Vợ hát Chồng nghe
Lời ru xưa lại vọng về trong ta
Vợ là làn điệu dân ca
Vợ là bà chủ, vợ là nhân viên
Vợ là cái máy đếm tiền
Vợ là “Nội lực” làm nên cơ đồ
Vợ là thủ quỹ thủ kho
Vợ là hạnh phúc ấm no trong nhà
Vợ là vũ trụ bao la
Nhiều điều bí ẩn mà ta chưa tường
Khi nào giận, lúc nào thương
Sớm mưa, chiều nắng ai lường được đâu
Vợ là một khúc sông sâu
Vợ như là cả một bầu trời xanh
Vợ là khúc nhạc tâm tình
Vợ là cây trúc bên đình làm duyên
Vợ là cô Tấm thảo hiền.
Vợ là cô Cám hám tiền ham chơi
Vợ là con Phật, cháu Trời
Rẽ mây rơi xuống làm người trần gian
Vợ là..
Sợ vợ
Ngồi buồn kiếm chuyện nói chơi
Nhất vợ nhì trời.. là chuyện tự nhiên
Ðàn ông sợ vợ thì sang
Ðàn ông đánh vợ tan hoang cửa nhà
Ðàn ông không biết thờ “bà”
Cuộc đời lận đận kể là vứt đi
Ðàn ông sợ vợ ai khi
Vợ mình, mình sợ sá gì thế gian!
Ðàn ông khí phách ngang tàng,
Nghe lời vợ dạy là hàng “trượng phu”
Ðàn ông đánh vợ là ngu
Tốn tiền cơm nước, ở tù như chơi
Lấy nàng từ thuở mười ba
Ðến khi mười chín tôi đà năm con
Nàng thì trông hãy còn son
Tôi thì đinh ốc, bu lon rã rời
Nắng mưa là chuyện của trời
Tề gia nội trợ có tôi bao thầu
Suốt ngày cày cấy như trâu
Chiều về rửa chén cũng “ngầu” như ai
Nấu cơm, đi chợ hàng ngày
Bồng con, thay tã tôi đây vẹn toàn
Lau nhà, lau cửa chẳng màng
Ôi thời oanh liệt ngang tàng còn đâu
Nhiều khi muốn hộc xì dầu
Xin nàng nghỉ phép, nàng chau đôi mày
Nàng đòi thi đấu võ đài
Tung ra một chưởng, chén bay ào ào
Nhớ xưa mình mới quen nhau
Em ăn, em nói ngọt ngào dễ thương
Cho nên tôi mới bị lường
Mang thân ngà ngọc cậy nương nơi nàng
Than ôi thực tế phũ phàng
Mày râu một kiếp thôi đành đi đoong
Một lòng thờ dzợ sắt son
Còn non còn nước thì tôi còn.. thờ.
Kiếp làm chồng
Bẩm sinh ta đã hiền lành
Từ khi lấy vợ trở thành.. hiền khô
Còn nàng thuở ấy ngây ngô
Sau khi xuất giá thành cô.. “xếp sòng”
Suốt ngày oán trách với chồng
Lúc xưa thì vậy, giờ không còn gì..
Cái hôm mà nàng vu quy
Ta biết ta sẽ bị.. đì lai rai
Khổ thân cho kiếp con trai
Một lần lấy vợ bằng hai lần.. mù
Lưng thì mỗi ngày mỗi gù
Cày ba bốn job để..
Bù nàng tiêu
Ngày xưa thì giống.. Triển Chiêu
Nay thì tựa tựa lão tiều phu gia
Ngày xưa mỗi tuần tặng quà
Bởi vì.. stock đang đà đi lên
Ngày nay stock lênh đênh
Thua ba bốn vố, buồn tênh mặt mày
Lương bổng không đủ trải bày
Còn đâu quà cáp như ngày xa xưa
Ngày trước nàng dạ nàng thưa
Nói năng dịu ngọt cho vừa lòng anh
Anh tưởng hoa ở trên cành
Bao giờ cũng đẹp, tươi xanh bốn mùa
Lời nói không mất tiền mua
Nên anh..
Ngọt lại cho vừa lòng nhauây giờ chẳng hiểu vì đâu
Nàng mang chứng bệnh cứng đầu lặng câm
Còn mặt thì cứ hầm hầm
Nàng trợn một cái, ta.. bầm mấy hôm
Việc nhà chẳng chịutrông nom
Shopping một bận, ba hôm mới về
Nhà thì đang ở nhà thuê
Phòng ốc chật hẹp, bốn bề ngổn ngang
Muốn tìm đôi vớ mà mang
Phải mất cả tiếng bươi ngang đồ nàng
Ngày ngày đọc báo thời trang
Hễ ra mốt mới, nàng mang về liền
Nàng rất có khiếu xài tiền
Nàng mà đã thích, mua liền chẳng tha
Tuần sau mốt mới khác ra
Mốt.. mới tuần trước lau nhà chẳng thương
Ngày xưa đón nàng ở trường
Nàng hối về gấp kẻo chừng mẹ trông
Ngày nay về ở với chồng
Mặc kệ chồng ngóng, chồng trông, chồng chờ
Còn nàng thì cứ hững hờ
Nàng nói sáu rưỡi, mười giờ chưa xong
Suốt ngày đi chơi vòng vòng
Ðêm về la bịnh, bảo chồng đấm lưng
Quanh năm nàng.. mệt chừng chừng
Phải mua đồ bổ về chưng cho nàng
Ði bác sĩ, mua thuốc thang..
Cũng không chữa hết bệnh nàng hay la
Khi ta làm hết việc nhà..
Tự nhiên nàng khỏe, tức là.. ngủ ngon
Lúc nghĩ tới chuyện.. có con
Nàng hứ một cái, chẳng còn thiết tha
Ra đường thấy vợ người ta
Về nhà thấy vợ.. tu cha cho rồi..
Nhưng lỡ ăn kiếp, ở đời
Cắn răng chịu đựng, chờ thời đổi thay
Biết đâu sẽ có một ngày
Ta có cơ hội giãi bày vợ hay
May ra vợ có.. nương tay
Ta mới sống trọn kiếp này dài lâu
Làm chồng phải nhớ lấy câu:
“Nhất vợ nhì trời.”
Đừng ẩu.. phanh thây!
Hoa Tặng Vợ
Hôm qua tặng vợ bó hoa
Hôm nay mùng 9 mở ra bỏ xào
Hoa thơm hương tỏa ngạt ngào
Bò thăn nóng hổi ngon nào tuyệt hơn
Nào đâu cái món.. bia lon
Chồng ăn vợ gắp các con gật gù
Nghe Lời Vợ
Chiều về vợ dặn nhớ chồng ơi
Gánh đụn rơm về ngõ để phơi
Đất luyện hè sau chờ đóng gạch
Mương khơi ruộng trước đợi mưa trời
Bờ trên rẫy cỏ cho cây tốt
Thửa dưới quơ bèo khiến lúa tươi
Hết việc khều tay em nháy mắt
Vào đây tính chuyện khác đi thôi
Người Vợ Đảm Đang
Vợ là gió mát trưa hè
Vợ là hơi ấm thổi về đêm đông
Vợ là chỗ dựa cho chồng
Nhiều ông đảm bảo vợ không là gì?
Khoan khoan hãy nghĩ lại đi
Vợ quan trọng lắm, không gì hơn đâu?
Việc nhà vợ có công đầu
Nấu cơm, nấu nước, rửa rau, pha trà
Vợ là máy giặt trong nhà
Vợ là Cát- sét, Vợ là Tivi
Nhiều đêm vợ hát chồng suy
Lời ru xưa lại vọng về trong ta
Vợ là làn điệu dân ca
Vợ là bà chủ, vợ là nhân viên
Vợ là cái máy đếm tiền
Vợ là nội lực làm nên cơ đồ
Tác Giả:
Nói Với Em
Vợ ơi anh bảo vợ này
Đầu tuần vui bạn anh say mất rồi
Em đừng giận nhé em ơi
Cơm nước xong rồi em nhớ ngủ ngoan
Hay là lên mạng lang thang
Vào trang lãng mạn tình thơ đỡ buồn
Tiệc tan anh sẽ sớm về
Chẳng đi hát với cafe làm gì
Lòng anh luôn nhớ khắc ghi
Cùng em họa nốt những gì dở dang
Trang thơ em đã sẵn sàng
Anh là nốt nhạc ru nàng ngủ ngoan
Tác Giả:
Quà Ngày Lễ Tình Nhân
Hôm nay mười bồn tháng hai
Vợ ơi anh tặng củ khoai đây này
Vừa to vừa thẳng vừa dài
Trắc là giống tốt nên dây cũng nhiều
Nếu mà vợ thích thì chiều
Khoai đang nóng hổi có nhiều chất tinh
Củ khoai vừa đỏ lại xinh
Vợ mà cầm tới xếp hình sẽ vui
Ninh cho khoai chín nhừ rồi
Cả hai dùng thử ôi rời đã ghê
Cầm khoai mà vợ thấy phê
Cho nên vợ cứ mân mê nó hoài
Đúng là 14 tháng 2
Ước gì nó cứ kéo dài cả năm
Ăn xong rồi vợ lại nằm
Dùng khoai lang nướng trong lòng thấy yêu
Tác Giả:
Thơ nịnh vợ
Xa vợ đã mấy tháng nay
Mà anh chưa thể về ngay thăm nhà
Đâu phải do anh la cà
Chỉ là công việc đang đà rối ren
Em đừng gọi điện đánh ghen
Anh đây chung thủy như sen giữa hồ
Xin em đừng có hồ đồ
Nghĩ anh oan uổng đâm “rồ” người ra
Về nhà thì bị em la
Ra đường thì lại sợ ma bỏ xừ
Ở nhà em bớt hầm hừ
Để anh được sống từ từ bình yên
Nếu em muốn được đoàn viên
Nhốt con “sư tử” đó liền cho anh
Đã qua gần hết tuổi xanh
Tóc đà dâm bụt hoa cành tả tơi
Bồ nhí chỉ dành dân chơi
Anh đây “dân đói” lả lơi làm gì
Xin mặt em bớt bí xì
Khuôn trang tươi tỉnh cười hì như xưa
Dù cho anh phải ăn dưa
Hơn là cơm thịt mà chưa yên lòng
Tháng lương này đã đi tong
Đời thẳng thì ít mà cong nhiều
Xin em chớ có làm liều
Không thì rất dễ làm diều đứt dây.
Cáu giận là bệnh dễ lây
Không kiềm chế kịp kệ thây “thân diều”
Dáng em vốn đã tiêu điều
Bớt lời to nhỏ để chiều ý anh
Mẹ cha nuôi lớn trưởng thành
Không phải là để mình hành hạ nhau
Thế nên phải ngó trước sau
Vợ tròn phận vợ chồng mau đạo chồng
Xin bỏ cái xích cái gông
Anh đâu phải nợ mà chồng của em
Cuộc đời lắm thứ đáng xem
Chúng ta cùng hứa có em bé dần
Nhà cửa sẽ bớt trống chân
Anh lên chức bố tình thần thăng hoa.
Cuối tháng anh sẽ về nhà
Gia đình đoàn tụ để bà con vui!
Thơ Tặng Vợ
Vui ngày phụ nữ Việt Nam
Bài thơ tặng vợ phải làm sao đây
Em ơi anh viết thế này
Chúc em xinh đẹp, cả ngày vui tươi
Miệng luôn rạng rỡ nụ cười
Đầm xòe lả lướt với người mình thương
Nhà cửa quần áo ngày thường
Hôm nay cứ để lại nhường cho anh
Hoa tươi đây tặng dăm cành
Hạt Xoàn em thích nay anh mua này
Vàng mười đeo đỏ cổ tay
Tóc Nâu tóc Đỏ đi ngay mà làm
Xăm Môi nâng Ngực đừng ham
Mấy thằng Mỹ viện nó làm hỏng thêm
Nhà hàng thoải mái nhé em
Mỹ phẩm thì cứ mua đem về sài
Một năm chỉ có một ngày
Em mà sung sướng anh này mới vui
Bạn bè
Bài thơ tặng vợ thấy thời được không?
Thương Vợ
Quanh năm buôn bán ở mom sông
Nuôi đủ năm con với một chồng
Lặn lội thân cò khi quãng vắng
Eo sèo mặt nước buổi đò đông
Một duyên, hai nợ, âu đành phận
Năm nắng, mười mưa, dám quản công
Cha mẹ thói đời ăn ở bạc
Có chồng hờ hững cũng như không!
Thương Vợ
Ra đường thấy vợ người ta
Về nhà thương vợ gấp ba bốn lần
Mình nghèo em phải tảo tần
Cho anh xin được ngìn lần sori
Họ giàu cao ốc, camry
Áo quần hàng hiệu mi tô, môi hồng
Em nghèo tất tả ruộng đồng
Bán buôn lo đủ áo quần chồng con
Ơn trời em được đẹp giòn
Lưng ong, mắt phượng, má hồng thật duyên
Người thật đó chẳng phải tiên
Với anh em xứng là tiên giáng trần
Mưu sinh vất vả tảo tần
Chẳng bao giờ thấy một lần em than
Đường đời muôn dặm gian nan
Bên em anh được an toàn, vững tin
Vợ Là
Vợ là giám đốc trong nhà
Kiêm luôn thủ quỹ cùng là thủ kho
Thu chi, tính toán so đo
Chớ ghen với vợ, bà cho nhịn liền
Mạnh vì gạo, bạo vì tiền
Lương không đưa đủ, tình duyên nhạt nhòa
Vợ là một vị quan tòa
Đi làm về muộn la cà những đâu
Ngọn ngành tra trước sét sau
Dè chừng chớ có trên đầu nước hoa
Vợ là một vị thanh tra
Quỹ đen đã giấu những là bao nhiêu
Cớ sao đi sớm về chiều
Thu chi ắt hẳn có điều bất minh
Tối nay cứ tạm nằm mình
Phòng không gối lẻ, lặng thinh như tờ
Cuộc đời thực ngỡ là mơ
Một lần lầm lỡ ngục tù trăm năm
Con vợ nuôi, ta vợ chăm
Vợ là cơm tám, rượu tăm suốt đời
Tác Giả:
Vợ Là Gì Thế
Vợ là gì thế.. vợ ơi?
Bà con chẳng phải sao tôi phải cần
Việc nhà việc bếp vợ mần
Chăm con, giặt giũ cực thân vợ hề
Vợ là bát nước mắm me
Chua chua mặn ngọt cay sè bờ môi
Có vợ như đói gặp xôi
Nhưng mà nhớ nhé lôi thôi voi chừng
Bởi vợ là gấu trong rừng
Chọc điên nó quậy tưng bừng nhà ta
Vợ là cơm hẩm nhà ta
Nhưng là phở của thằng cha láng giềng
Tác Giả:
Vợ Ơi
Vợ mình sống kiểu đại gia
Từ nhà ra chợ có ba bước à
Trên xe rong ruổi la cà
Cứ như xa lắm thật là buồn so
Việc làm không tính chẳng lo
Tay cầm điện thoại nằm co trên giường
Mãi rồi mất hết tình thương
Chỉ vì quá khứ mà vương tơ lòng
Bây giờ chỉ một ước mong
Vợ ơi tu chí kẻo xong duyên mình
Tình chồng nghĩa vợ chớ khinh
Để khi ngoảnh lại bóng hình đã xa
Vợ Ơi, Chừa Rồi
Vợ ơi đừng đánh vào bi
Để anh xin kể những gì hôm qua
Chả là vợ qua vắng nhà
Một mình buồn quá đi ra ngắm vườn
Thấy bên hàng xóm con Hương
Nó đang tỉa tót mảnh vườn bỏ hoang
Tính anh là rất đàng hoàng
Nhìn thấy thương quá vượt rào sang chơi
Ai ngờ nó lại cứ mời
Thôi đành nhắm mắt cố xơi nót lòng
Giờ thì em hãy cảm thông
Dừng ngay tay lại kẻo ngồng.. bị hư
Từ nay anh hứa như sư
Sẽ không giám nữa xin chừa từ đây
Từ sau cho đến về rầy
Anh chỉ tán gái trên phây đỡ buồn
Vợ Tôi
Nhiều hôm tôi rượu ngà ngà
Để cho vợ nó la cà đó đây
Nó về úp mẹt lên phây
Viết thêm dòng chữ còn gây sốc hàng
Tỉnh rượu tôi thấy bàng hoàng
Hở trên, lộ dưới trình làng ái ân
Kiểu này nó thích trai tân
Bình luận phía dưới.. toàn thân rối bời
Đứa bảo trao cả cuộc đời
Đứa thì ngọt nước.. sáng ngời mắt nai
Tôi đọc như dẫm phải gai
Trời ơi! Mình cũng điển trai thế mà
Nó lại khoe khắp cả nhà
Ấy là chồng nó khoai cà bị teo
Nhiều đêm của lão nó tèo
Em nhìn cảm thấy bọt bèo xác thân
Bây giờ tôi mới thấy đau
Chỉ vì chén rượu.. mà lau lệ nhòa.
Tác Giả:
Ngồi buồn nhớ vợ người taTrời như hâm đất như là dở hơiVợ người sao quá tuyệt vờiVợ tôi nhìn kỹ thì hơi.. bình thườngVợ là quả ớt chín câyĐỏ tươi ngoài vỏ rất cay trong lòngVợ là một đóa hoa hồngVợ là “sư tử Hà Đông” trong nhàVợ là nắng gắt mưa saVợ là giông tố phong ba bão bùngNhiều người nhờ Vợ lên ÔngNhiều người vì Vợ mất không cơ đồVợ là cả những vần thơVợ là cả những giấc mơ vơi đầyVợ là một chất men sayLà nước hoa ngoại làm ngây ngất lòngVợ là một áng mây hồngVợ là hoa hậu để chồng mê sayVợ là khối óc bàn tayVợ là bác sĩ tháng ngày chăm taVợ là nụ Vợ là hoaVợ là chồi biếc Vợ là mùa xuânVợ là tín dụng nhân dânVợ là kế toán giải ngân trong nhàVợ là biển rộng bao laVợ là hương lúa đậm đà tình quêVợ là gió mát trưa hèVợ là hơi ấm thổi về đêm đôngVợ là chỗ dựa cho chồngNhiều ông dám bảo vợ không là gì?Khoan khoan hãy nghĩ lại điVợ quan trọng lắm không gì hơn đâuViệc nhà vợ có công đầuNấu cơm, nấu nước, rửa rau, pha tràVợ là máy giặt trong nhàVợ là Cát-sét Vợ là TiviNhiều đêm Vợ hát Chồng ngheLời ru xưa lại vọng về trong taVợ là làn điệu dân caVợ là bà chủ, vợ là nhân viênVợ là cái máy đếm tiềnVợ là “Nội lực” làm nên cơ đồVợ là thủ quỹ thủ khoVợ là hạnh phúc ấm no trong nhàVợ là vũ trụ bao laNhiều điều bí ẩn mà ta chưa tườngKhi nào giận, lúc nào thươngSớm mưa, chiều nắng ai lường được đâuVợ là một khúc sông sâuVợ như là cả một bầu trời xanhVợ là khúc nhạc tâm tìnhVợ là cây trúc bên đình làm duyênVợ là cô Tấm thảo hiền.Vợ là cô Cám hám tiền ham chơiVợ là con Phật, cháu TrờiRẽ mây rơi xuống làm người trần gianVợ là..Ngồi buồn kiếm chuyện nói chơiNhất vợ nhì trời.. là chuyện tự nhiênÐàn ông sợ vợ thì sangÐàn ông đánh vợ tan hoang cửa nhàÐàn ông không biết thờ “bà”Cuộc đời lận đận kể là vứt điÐàn ông sợ vợ ai khiVợ mình, mình sợ sá gì thế gian!Ðàn ông khí phách ngang tàng,Nghe lời vợ dạy là hàng “trượng phu”Ðàn ông đánh vợ là nguTốn tiền cơm nước, ở tù như chơiLấy nàng từ thuở mười baÐến khi mười chín tôi đà năm conNàng thì trông hãy còn sonTôi thì đinh ốc, bu lon rã rờiNắng mưa là chuyện của trờiTề gia nội trợ có tôi bao thầuSuốt ngày cày cấy như trâuChiều về rửa chén cũng “ngầu” như aiNấu cơm, đi chợ hàng ngàyBồng con, thay tã tôi đây vẹn toànLau nhà, lau cửa chẳng màngÔi thời oanh liệt ngang tàng còn đâuNhiều khi muốn hộc xì dầuXin nàng nghỉ phép, nàng chau đôi màyNàng đòi thi đấu võ đàiTung ra một chưởng, chén bay ào àoNhớ xưa mình mới quen nhauEm ăn, em nói ngọt ngào dễ thươngCho nên tôi mới bị lườngMang thân ngà ngọc cậy nương nơi nàngThan ôi thực tế phũ phàngMày râu một kiếp thôi đành đi đoongMột lòng thờ dzợ sắt sonCòn non còn nước thì tôi còn.. thờ.Bẩm sinh ta đã hiền lànhTừ khi lấy vợ trở thành.. hiền khôCòn nàng thuở ấy ngây ngôSau khi xuất giá thành cô.. “xếp sòng”Suốt ngày oán trách với chồngLúc xưa thì vậy, giờ không còn gì..Cái hôm mà nàng vu quyTa biết ta sẽ bị.. đì lai raiKhổ thân cho kiếp con traiMột lần lấy vợ bằng hai lần.. mùLưng thì mỗi ngày mỗi gùCày ba bốn job để..Bù nàng tiêuNgày xưa thì giống.. Triển ChiêuNay thì tựa tựa lão tiều phu giaNgày xưa mỗi tuần tặng quàBởi vì.. stock đang đà đi lênNgày nay stock lênh đênhThua ba bốn vố, buồn tênh mặt màyLương bổng không đủ trải bàyCòn đâu quà cáp như ngày xa xưaNgày trước nàng dạ nàng thưaNói năng dịu ngọt cho vừa lòng anhAnh tưởng hoa ở trên cànhBao giờ cũng đẹp, tươi xanh bốn mùaLời nói không mất tiền muaNên anh..Ngọt lại cho vừa lòng nhauây giờ chẳng hiểu vì đâuNàng mang chứng bệnh cứng đầu lặng câmCòn mặt thì cứ hầm hầmNàng trợn một cái, ta.. bầm mấy hômViệc nhà chẳng chịutrông nomShopping một bận, ba hôm mới vềNhà thì đang ở nhà thuêPhòng ốc chật hẹp, bốn bề ngổn ngangMuốn tìm đôi vớ mà mangPhải mất cả tiếng bươi ngang đồ nàngNgày ngày đọc báo thời trangHễ ra mốt mới, nàng mang về liềnNàng rất có khiếu xài tiềnNàng mà đã thích, mua liền chẳng thaTuần sau mốt mới khác raMốt.. mới tuần trước lau nhà chẳng thươngNgày xưa đón nàng ở trườngNàng hối về gấp kẻo chừng mẹ trôngNgày nay về ở với chồngMặc kệ chồng ngóng, chồng trông, chồng chờCòn nàng thì cứ hững hờNàng nói sáu rưỡi, mười giờ chưa xongSuốt ngày đi chơi vòng vòngÐêm về la bịnh, bảo chồng đấm lưngQuanh năm nàng.. mệt chừng chừngPhải mua đồ bổ về chưng cho nàngÐi bác sĩ, mua thuốc thang..Cũng không chữa hết bệnh nàng hay laKhi ta làm hết việc nhà..Tự nhiên nàng khỏe, tức là.. ngủ ngonLúc nghĩ tới chuyện.. có conNàng hứ một cái, chẳng còn thiết thaRa đường thấy vợ người taVề nhà thấy vợ.. tu cha cho rồi..Nhưng lỡ ăn kiếp, ở đờiCắn răng chịu đựng, chờ thời đổi thayBiết đâu sẽ có một ngàyTa có cơ hội giãi bày vợ hayMay ra vợ có.. nương tayTa mới sống trọn kiếp này dài lâuLàm chồng phải nhớ lấy câu:”Nhất vợ nhì trời.”Đừng ẩu.. phanh thây!Hôm qua tặng vợ bó hoaHôm nay mùng 9 mở ra bỏ xàoHoa thơm hương tỏa ngạt ngàoBò thăn nóng hổi ngon nào tuyệt hơnNào đâu cái món.. bia lonChồng ăn vợ gắp các con gật gùChiều về vợ dặn nhớ chồng ơiGánh đụn rơm về ngõ để phơiĐất luyện hè sau chờ đóng gạchMương khơi ruộng trước đợi mưa trờiBờ trên rẫy cỏ cho cây tốtThửa dưới quơ bèo khiến lúa tươiHết việc khều tay em nháy mắtVào đây tính chuyện khác đi thôiVợ là gió mát trưa hèVợ là hơi ấm thổi về đêm đôngVợ là chỗ dựa cho chồngNhiều ông đảm bảo vợ không là gì?Khoan khoan hãy nghĩ lại điVợ quan trọng lắm, không gì hơn đâu?Việc nhà vợ có công đầuNấu cơm, nấu nước, rửa rau, pha tràVợ là máy giặt trong nhàVợ là Cát- sét, Vợ là TiviNhiều đêm vợ hát chồng suyLời ru xưa lại vọng về trong taVợ là làn điệu dân caVợ là bà chủ, vợ là nhân viênVợ là cái máy đếm tiềnVợ là nội lực làm nên cơ đồTác Giả:Vợ ơi anh bảo vợ nàyĐầu tuần vui bạn anh say mất rồiEm đừng giận nhé em ơiCơm nước xong rồi em nhớ ngủ ngoanHay là lên mạng lang thangVào trang lãng mạn tình thơ đỡ buồnTiệc tan anh sẽ sớm vềChẳng đi hát với cafe làm gìLòng anh luôn nhớ khắc ghiCùng em họa nốt những gì dở dangTrang thơ em đã sẵn sàngAnh là nốt nhạc ru nàng ngủ ngoanTác Giả:Hôm nay mười bồn tháng haiVợ ơi anh tặng củ khoai đây nàyVừa to vừa thẳng vừa dàiTrắc là giống tốt nên dây cũng nhiềuNếu mà vợ thích thì chiềuKhoai đang nóng hổi có nhiều chất tinhCủ khoai vừa đỏ lại xinhVợ mà cầm tới xếp hình sẽ vuiNinh cho khoai chín nhừ rồiCả hai dùng thử ôi rời đã ghêCầm khoai mà vợ thấy phêCho nên vợ cứ mân mê nó hoàiĐúng là 14 tháng 2Ước gì nó cứ kéo dài cả nămĂn xong rồi vợ lại nằmDùng khoai lang nướng trong lòng thấy yêuTác Giả:Xa vợ đã mấy tháng nayMà anh chưa thể về ngay thăm nhàĐâu phải do anh la càChỉ là công việc đang đà rối renEm đừng gọi điện đánh ghenAnh đây chung thủy như sen giữa hồXin em đừng có hồ đồNghĩ anh oan uổng đâm “rồ” người raVề nhà thì bị em laRa đường thì lại sợ ma bỏ xừỞ nhà em bớt hầm hừĐể anh được sống từ từ bình yênNếu em muốn được đoàn viênNhốt con “sư tử” đó liền cho anhĐã qua gần hết tuổi xanhTóc đà dâm bụt hoa cành tả tơiBồ nhí chỉ dành dân chơiAnh đây “dân đói” lả lơi làm gìXin mặt em bớt bí xìKhuôn trang tươi tỉnh cười hì như xưaDù cho anh phải ăn dưaHơn là cơm thịt mà chưa yên lòngTháng lương này đã đi tongĐời thẳng thì ít mà cong nhiềuXin em chớ có làm liềuKhông thì rất dễ làm diều đứt dây.Cáu giận là bệnh dễ lâyKhông kiềm chế kịp kệ thây “thân diều”Dáng em vốn đã tiêu điềuBớt lời to nhỏ để chiều ý anhMẹ cha nuôi lớn trưởng thànhKhông phải là để mình hành hạ nhauThế nên phải ngó trước sauVợ tròn phận vợ chồng mau đạo chồngXin bỏ cái xích cái gôngAnh đâu phải nợ mà chồng của emCuộc đời lắm thứ đáng xemChúng ta cùng hứa có em bé dầnNhà cửa sẽ bớt trống chânAnh lên chức bố tình thần thăng hoa.Cuối tháng anh sẽ về nhàGia đình đoàn tụ để bà con vui!Vui ngày phụ nữ Việt NamBài thơ tặng vợ phải làm sao đâyEm ơi anh viết thế nàyChúc em xinh đẹp, cả ngày vui tươiMiệng luôn rạng rỡ nụ cườiĐầm xòe lả lướt với người mình thươngNhà cửa quần áo ngày thườngHôm nay cứ để lại nhường cho anhHoa tươi đây tặng dăm cànhHạt Xoàn em thích nay anh mua nàyVàng mười đeo đỏ cổ tayTóc Nâu tóc Đỏ đi ngay mà làmXăm Môi nâng Ngực đừng hamMấy thằng Mỹ viện nó làm hỏng thêmNhà hàng thoải mái nhé emMỹ phẩm thì cứ mua đem về sàiMột năm chỉ có một ngàyEm mà sung sướng anh này mới vuiBạn bè Facebook mình ơiBài thơ tặng vợ thấy thời được không?Quanh năm buôn bán ở mom sôngNuôi đủ năm con với một chồngLặn lội thân cò khi quãng vắngEo sèo mặt nước buổi đò đôngMột duyên, hai nợ, âu đành phậnNăm nắng, mười mưa, dám quản côngCha mẹ thói đời ăn ở bạcCó chồng hờ hững cũng như không!Ra đường thấy vợ người taVề nhà thương vợ gấp ba bốn lầnMình nghèo em phải tảo tầnCho anh xin được ngìn lần soriHọ giàu cao ốc, camryÁo quần hàng hiệu mi tô, môi hồngEm nghèo tất tả ruộng đồngBán buôn lo đủ áo quần chồng conƠn trời em được đẹp giònLưng ong, mắt phượng, má hồng thật duyênNgười thật đó chẳng phải tiênVới anh em xứng là tiên giáng trầnMưu sinh vất vả tảo tầnChẳng bao giờ thấy một lần em thanĐường đời muôn dặm gian nanBên em anh được an toàn, vững tinVợ là giám đốc trong nhàKiêm luôn thủ quỹ cùng là thủ khoThu chi, tính toán so đoChớ ghen với vợ, bà cho nhịn liềnMạnh vì gạo, bạo vì tiềnLương không đưa đủ, tình duyên nhạt nhòaVợ là một vị quan tòaĐi làm về muộn la cà những đâuNgọn ngành tra trước sét sauDè chừng chớ có trên đầu nước hoaVợ là một vị thanh traQuỹ đen đã giấu những là bao nhiêuCớ sao đi sớm về chiềuThu chi ắt hẳn có điều bất minhTối nay cứ tạm nằm mìnhPhòng không gối lẻ, lặng thinh như tờCuộc đời thực ngỡ là mơMột lần lầm lỡ ngục tù trăm nămCon vợ nuôi, ta vợ chămVợ là cơm tám, rượu tăm suốt đờiTác Giả:Vợ là gì thế.. vợ ơi?Bà con chẳng phải sao tôi phải cầnViệc nhà việc bếp vợ mầnChăm con, giặt giũ cực thân vợ hềVợ là bát nước mắm meChua chua mặn ngọt cay sè bờ môiCó vợ như đói gặp xôiNhưng mà nhớ nhé lôi thôi voi chừngBởi vợ là gấu trong rừngChọc điên nó quậy tưng bừng nhà taVợ là cơm hẩm nhà taNhưng là phở của thằng cha láng giềngTác Giả:Vợ mình sống kiểu đại giaTừ nhà ra chợ có ba bước àTrên xe rong ruổi la càCứ như xa lắm thật là buồn soViệc làm không tính chẳng loTay cầm điện thoại nằm co trên giườngMãi rồi mất hết tình thươngChỉ vì quá khứ mà vương tơ lòngBây giờ chỉ một ước mongVợ ơi tu chí kẻo xong duyên mìnhTình chồng nghĩa vợ chớ khinhĐể khi ngoảnh lại bóng hình đã xaVợ ơi đừng đánh vào biĐể anh xin kể những gì hôm quaChả là vợ qua vắng nhàMột mình buồn quá đi ra ngắm vườnThấy bên hàng xóm con HươngNó đang tỉa tót mảnh vườn bỏ hoangTính anh là rất đàng hoàngNhìn thấy thương quá vượt rào sang chơiAi ngờ nó lại cứ mờiThôi đành nhắm mắt cố xơi nót lòngGiờ thì em hãy cảm thôngDừng ngay tay lại kẻo ngồng.. bị hưTừ nay anh hứa như sưSẽ không giám nữa xin chừa từ đâyTừ sau cho đến về rầyAnh chỉ tán gái trên phây đỡ buồnNhiều hôm tôi rượu ngà ngàĐể cho vợ nó la cà đó đâyNó về úp mẹt lên phâyViết thêm dòng chữ còn gây sốc hàngTỉnh rượu tôi thấy bàng hoàngHở trên, lộ dưới trình làng ái ânKiểu này nó thích trai tânBình luận phía dưới.. toàn thân rối bờiĐứa bảo trao cả cuộc đờiĐứa thì ngọt nước.. sáng ngời mắt naiTôi đọc như dẫm phải gaiTrời ơi! Mình cũng điển trai thế màNó lại khoe khắp cả nhàẤy là chồng nó khoai cà bị teoNhiều đêm của lão nó tèoEm nhìn cảm thấy bọt bèo xác thânBây giờ tôi mới thấy đauChỉ vì chén rượu.. mà lau lệ nhòa.Tác Giả:
Bài thơ nịnh vợ yêu ???
Anh em ủng hộ like với subs kênh mình nhé