Tổng Hợp

Lời bài hát sài gòn hôm nay mưa

Bạn đang xem: Lời bài hát sài gòn hôm nay mưa Tại Website nhahangcarnaval.com

Sài Gòn ơi, cùng thức giấc nào!

Hãy bắt đầu từ sự thay đổi từ chính bên mỗi người chúng ta.

Nếu bạn ở Sài Gòn hoặc có bạn bè ở Sài Gòn, rất có thể một ngày nào đó trong suốt 4 tháng vừa rồi, khi bạn mở Facebook ra vào buổi sáng, bạn sẽ thấy lác đác một vài chiếc avatar màu đen, kèm theo là những lời vĩnh biệt của ai đó ở lại, gửi câu chào cuối tới một người thân đã mãi mãi ra đi vì Covid-19. 

Ban đầu, bạn cảm thấy thảng thốt vì con virus đã gần mình quá. Riết, bạn cũng quen với những chiếc avatar màu đen, và buồn bã nhận ra rằng: Ồ, cũng đã đến một ngày, mình chẳng còn ngỡ ngàng vì Covid nữa…

Những câu chuyện buồn mùa Covid cũng cứ như thế xuất hiện hàng ngày. Sài Gòn bỗng nhiên cũng mang một màu sắc u ám hơn, bởi nơi này cũng đang chất chứa quá nhiều nỗi đau.

Thành phố đã khoác lên mình một màu sắc u ám hơn trong suốt 4 tháng giãn cách vừa qua. 

Mới sáng nay, tôi đọc câu chuyện về một gia đình nhiễm Covid, 2 người ra đi là bố và bà nội, để lại 4 đứa trẻ từ nay sẽ chỉ có mẹ trên đời. Chỉ mới 2 tháng trước thôi, họ còn là một đại gia đình với 7 người tràn ngập niềm vui. Bây giờ, chỉ còn lại nỗi đau đột ngột ập đến và những tháng ngày dài khó khăn trước mắt, khi chỉ còn một người phụ nữ phải gánh vác một gia đình với 5 miệng ăn.

Với những ai từng xem bộ phim tài liệu , chắc sẽ ám ảnh mãi về thước phim người sản phụ tên Ngân gọi điện về cho chồng trước khi mở nội khí quản: “Anh ơi, em sợ quá, em muốn được gặp con”… Đó cũng là cuộc điện thoại cuối cùng của họ. Chị Ngân đã không thể qua được cơn bệnh, em bé Kim Nguyên được ra đời, nhưng sẽ chẳng bao giờ có cơ hội được lớn lên trong vòng tay mẹ. Không biết đã có bao nhiêu người đã phải rơi nước mắt khi chứng kiến tận mắt nỗi đau đến đường cùng có hình hài ra sao…

Có lẽ là không thể nếu ta cứ kể mãi về cái chết. Nhưng hãy biết rằng, mùa dịch vừa rồi đã chứng kiến những cuộc chia ly đau xót đến thế. Một người vợ là bác sĩ tuyến đầu chỉ được nhìn chồng lần cuối ở nhà xác bệnh viện nơi chị đang công tác. Một người cha nhận cuộc điện thoại ngắn ngủi chỉ để được báo tin: Con anh đã vĩnh viễn ra đi. Chẳng ai sẵn sàng cho việc mình phải đột ngột mất đi một người thân yêu, càng không ai sẵn sàng cho việc ta thậm chí còn chẳng được nói với nhau lời cuối. Vậy mà cuối cùng, trong mùa dịch này, chúng ta nghe những câu chuyện đó nhiều dần thành… quen.

Và không chỉ có cái chết mới mang đến nỗi đau, dù ta biết đó đã là nỗi đau tột cùng. Nỗi đau giày xéo cả những người ở lại. Đó là nỗi đau của những gia đình đã vĩnh viễn mất đi người thân, nỗi đau của những đứa trẻ từ nay sẽ sống bơ vơ… nhưng cũng có thể là nỗi đau của những người ngoài cuộc chẳng thể cầm lòng trước cảnh đồng bào mình đang phải oằn mình trước những khó khăn của đại dịch, nỗi đau của những người trót yêu thành phố này và rơi nước mắt khi thấy những đại lộ, những con đường sầm uất vắng hoe với những rào chắn hai bên. Nỗi đau và cả nỗi sợ hãi khi ta cứ giam mình trong căn nhà trong suốt 4 tháng, và lặng lẽ nhìn ra ngoài thành phố đã từng đầy ắp niềm vui đang lặng chìm trong một giấc ngủ tang thương. Ta biết rằng đâu đó ngoài kia có ai đang bị đói, một gia đình nào đó đã mất đi người thân, và liệu ngày mai bố mẹ, bạn bè của mình có còn được bình an và khỏe mạnh?

Xem thêm :  List truyện ngôn tình sắc (18+) và siêu sắc (21+)

Không điều gì làm thay đổi con người nhiều hơn nỗi đau. Và dù là trực tiếp hay gián tiếp, thế giới quan của mỗi người chúng ta cũng sẽ vĩnh viễn thay đổi khi đã chứng kiến quá nhiều sự xót xa. Ta biết yêu những tiếng chim hót, biết yêu nhiều hơn những cơn mưa, biết ơn buổi sáng thức giấc được bình an bên gia đình và người thân, hay hạnh phúc vì buổi tối vẫn còn một mâm cơm ngon trước mặt. Những ngày đau dai dẳng giúp ta hiểu và quý hơn những gì mà ta vẫn gọi là bình thường, giữa những ngày thật… bất thường. 

Không biết bao nhiêu lần câu thơ này của Lưu Quang Vũ được trích đăng trên mạng xã hội để ta cùng an ủi nhau vượt qua những tháng ngày tăm tối của mùa dịch. Giữa những nỗi đau, điều khiến chúng ta vẫn có thể mỉm cười chính là tình yêu thương của đồng loại vẫn đong đầy trên những con đường trong suốt 4 tháng.

Đó là những bếp ăn từ thiện vẫn đỏ lửa ngày đêm từ ngày đầu mùa dịch. Những con người xa lạ không quản hiểm nguy vẫn tìm cách hàng ngày trao tận tay người nghèo những suất ăn ấm nóng. Nhờ có họ, hàng trăm nghìn người nghèo và vô gia cư ở Sài Gòn trong suốt mùa dịch vừa rồi vẫn được no bụng. Chẳng ai ép uổng, nhưng họ, những phụ nữ và những người đàn ông, vẫn hàng ngày đứng bếp cả buổi, rồi lại rong ruổi trên khắp các con hẻm để gửi hộp cơm, chiếc bánh cho những cánh tay đang chìa ra xin giúp đỡ.

Đó là những chuyến xe mai táng 0 đồng cho những gia đình nghèo có người ra đi vì Covid. Họ đến từ mọi giai cấp trong xã hội: Người nhân viên, người làm chủ nhà hàng, tiếp viên hàng không… họ thậm chí còn chưa bao giờ chạm vào một tử thi, cho đến khi làm công việc này. 

Đó là những chiếc lá rách đùm lá rách hơn, khi hai mẹ con nghèo sẵn sàng chia một hộp cơm cho người vô gia cư bên cạnh, rồi về lại góc đường cùng nhau ăn chung hộp cơm còn lại. “Đây, lấy cơm của tui nè, chú ăn ngon miệng hen”. Hay trong đám trẻ con xin đồ ăn, đứa lớn nhất sẵn sàng nhường cho tụi nhỏ hơn khi biết túi đồ cứu trợ chẳng còn nhiều. “Con lớn, không ăn đâu ạ”.

Cũng mùa dịch này, tự dưng ta thấy những người xung quanh sao mà dễ thương. Mấy ngày đầu lu bu chuyện đi chợ, ngồi ở nhà có khi chưa cần nói gì đã có biết bao nhiêu bạn bè gửi tới tấp nào rau, nào thịt cá, nào cafe, thậm chí thuốc men để phòng xa có việc. Càng khó khăn, người ta càng mong mỏi được cho đi. Cậu em ở cùng nhà tôi trong Sài Gòn vốn là F0 đợt dịch vừa rồi, đến lúc trở về từ bệnh viện dã chiến, cứ thi thoảng lại kể chuyện chú bảo vệ. Hàng ngày chú toàn mua giùm cafe, rồi xách đồ lên xuống hộ, thậm chí còn gửi cả mấy bài cầu nguyện qua tin nhắn để nghe cho thấy lạc quan. Mà gửi chú thêm ít tiền để cảm ơn, chú nhất quyết chẳng nhận.

Lại nói về cho đi, có lần nọ, tôi nhận được lời nhờ giúp đỡ của một người chị để đi mời một vài nghệ sĩ đến hát ủng hộ tinh thần các bệnh viện dã chiến. Tôi mới đi một vòng hỏi hết các bạn nghệ sĩ thân quen, ai cũng hừng hực khí thế, ngày nào cũng vào giục hỏi bao giờ thì được đi hát hả chị/em ơi? Cuối cùng, chuyện dở dang, chưa kịp báo với mọi người là không lo kịp thủ tục thì đã thấy mọi người quẩy banh chành ở các bệnh viện. Hóa ra mọi người tự liên hệ, tự đến, tự tổ chức. Ai cũng sốt ruột để có thể dùng sức của mình, làm việc gì đó có ý nghĩa cho mọi người xung quanh, cho thành phố đã từng ôm mình vào lòng dung dưỡng và yêu thương.

Xem thêm :  Cách muối rau muống

Ở Sài Gòn, dù là bất cứ ai, trong hoàn cảnh nào, mọi người đều nóng lòng dùng sức của mình để tìm cách cho đi… (Ảnh: Internet). 

Thành phố đang cựa mình dậy rất khẽ… 

Đấy là một câu hát của Phúc Du trong bài  mà cá nhân tôi rất thích. Đúng là chỉ khi ta ở dưới đáy, chỉ có 1 con đường duy nhất cho ta để bước tiếp, đó là con đường… đi lên.

Thế nên để nói, mùa dịch này dạy ta điều gì nhất, tôi nghĩ đó là dạy ta phải lạc quan và sống tốt. Đúng là thật khó để luôn lạc quan khi cuộc sống có quá nhiều chuyện buồn xung quanh, và đâu thể mãi lạc quan nếu cứ giam mình trong nhà. Nhưng, hãy cứ buồn một chút để ngày hôm sau ta lại tiếp tục… lạc quan. Bởi ta đâu thể cứ tiêu cực hết ngày này qua tháng nọ, đâu thể cứ lên mạng và bức xúc và tranh cãi để trút cơn giận, rồi phát hiện ra… chẳng có gì thay đổi hết. Khi đã ở dưới đáy, hãy chắc rằng mình nắm thật chặt sợi dây tích cực và tìm cách trở thành 1 người tốt hơn, vì dẫu cuộc sống có tồi tệ thế nào, ta vẫn biết là mình có thể tìm thấy niềm vui nơi sâu thẳm tâm can.

Một Sài Gòn lại nhộn nhịp tiếng còi xe của buổi sáng ngày hôm nay, buổi sáng “Bình thường mới”!

Sài Gòn cũng vậy. Ngay cả trong những ngày chạm đáy của đau thương trong đợt dịch lần này, người Sài Gòn vẫn không từ bỏ cái tinh thần hào sảng và tươi vui đấy. Vẫn chọn một con đường đi lên dù khó khăn và xa vời, nhưng từng bước, từng bước, chúng ta đã đi, đã lên và đã nhìn thấy ánh sáng.

Ngày hôm nay, người Sài Gòn sẽ xuống phố với nụ cười tươi rói… sau lớp khẩu trang. Sẽ lại chào nhau: “Chào cô Năm, chào anh Hai, chào bé Bảy…”.

Nỗi đau dường như cất lại, khó khăn lại như lùi về đằng sau, chỉ còn lại ngày hôm nay, một ngày mới, ngày đầu tiên của những bình thường mới, những diệu kỳ mới mà chúng ta sẽ cùng nhau viết nên.

Những tiệm ăn, khu chợ đã dần rục rịch trở lại. Rồi nay mai, những nơi này sẽ lại ngập tràn mùi đồ ăn thơm phức… 

Ai đó nói rằng sau những tháng ngày vừa rồi, Sài Gòn sẽ là một Sài Gòn rất khác so với trước đây. Điều đó có lẽ là đúng, bản thân mỗi con người khi bước qua một cơn bão cũng đã chẳng còn là họ của trước kia. Một thành phố cũng vậy, bởi nó là tổng hòa của hàng triệu con người đã cùng đi qua một khoảng thời gian khó khăn lịch sử. Và ngày hôm nay, cả triệu con người ấy sẽ cùng thành phố này cựa mình thức giấc.

Những ngày này, nhìn những con số giảm dần, nhìn những quận công bố kiểm soát được dịch, nhìn những hàng rào giãn cách được phá dỡ dần dần và những con đường lại thông thoáng, bình yên. Trên các con hẻm, mùi đồ ăn bắt đầu len dần qua những khe cửa, báo hiệu những ngày bán hàng mệt nghỉ. Nụ cười của các dì, các mẹ lại tủm tỉm khi ta bắt gặp qua một khung cửa nào đó. Chúng ta cùng thức giấc thôi!

Sẽ chẳng còn rào chắn ngang vô cảm trên những con đường thân yêu.

Ở thời khắc lịch sử này, chắc tôi cũng như bao người Sài Gòn cũng hân hoan vui mừng,  đã mong chờ đếm ngược từng giờ như lũ trẻ trông giao thừa ngày Tết. Sài Gòn ngày đầu tiên của tháng 10 đặc biệt lắm, là một ngày tiếp thêm nhiều động lực niềm tin để chúng ta trở lại những điều bình thường quý giá, là một ngày đáng nhớ để chúng ta nhận ra sự sống này đáng quý nhường nào, sẽ là ngày nhìn lại biết ơn cả một chặng đường dài chống dịch của những anh hùng thầm lặng tuyến đầu. Vẫn biết những ngày tới cũng sẽ còn nhiều thử thách nhưng một khởi đầu đầy lạc quan chắc hẳn sẽ giúp chúng ta, và cả Sài Gòn trở mình thức dậy mạnh mẽ.

Xem thêm :  Trong 12 cung hoàng đạo cung nào nghèo nhất? cung nào giàu nhất?

Chúng ta sẽ lại được ra ngoài, được hít thở khí trời, được nô đùa và chạy nhảy dưới bầu trời mến thương của Sài Gòn.

Tôi mong sẽ lại sớm được trở về Sài Gòn, được cùng ăn trưa với các bạn đồng nghiệp, được cùng nhau về nhà đi chợ, nấu cơm, hay quây quần bên quán ốc trong mấy con hẻm nhỏ. Tôi mong được gặp chú mèo của mình, được ôm nó vào lòng cho thỏa nỗi nhớ và hy vọng nó sẽ chẳng quên mặt tôi sau từng đấy tháng ngày xa nhau. 

Mỗi người đều sẽ có một ước mong riêng cho ngày Sài Gòn thức giấc, bởi chúng ta đều yêu thành phố này biết bao. Và hôm nay, hãy cứ mỉm cười đi bởi chúng ta đã vượt qua một thử thách lớn, dù ngày mai có chuyện gì xảy ra thì ta vẫn luôn biết rằng: Chúng ta sẽ luôn đi lên, dù đang sâu đến đâu dưới đáy.

Từ những tiệm ăn cho đến những con đường…

… nhịp sống đang dần trở lại, thành phố cựa mình tỉnh giấc ngủ dài. 

Bài viết:

Diệp Nguyễn

Ảnh:

Viết Thanh

Clip:

Kingpro

Thiết kế:

Tuấn Maxx, Trường Dương


Sài Gòn Hôm Nay Mưa – JSOL ft. Hoàng Duyên「Lo – Fi Version by 1 9 6 7」/ Audio Lyrics


♬ Sài Gòn Hôm Nay Mưa JSOL ft. Hoàng Duyên「Lo Fi Version by 1 9 6 7」/ Audio Lyrics
♬ Mp3: updating…
♬ MV Official : https://youtu.be/mnBAZVkuEg
—————————————
⚘ Follow
• DreamS Entertainment : https://youtube.com/c/DreamSEntertainmentDS
• 1 9 6 7 : https://www.youtube.com/channel/UClB…
—————————————
⚘ Ủng Hộ Team Của Tớ
• Đỗ Nguyên Phúc: https://bitly.com.vn/qft2i4
• 1 9 6 7 Remix: https://bitly.com.vn/nairbq
• Sad Radio Official: https://bitly.com.vn/8jwlrv
• Kẻ Cô Đơn: https://bitly.com.vn/dll0yu
• Hoa Cúc Dại: https://bitly.com.vn/hcbkty
• OFF T MUSIC: https://bitly.com.vn/ih9188

• Lyrics
Verse 1:
Từ lâu ta chẳng cho nhau
Một câu hỏi chào
Ngày ngày em nhắn cho anh
“Dạo này anh thế nào?”
Vài dòng tin nhắn đã lâu
Chẳng hồi đáp lại
Chờ anh đến mắt ướt nhòe
Mà sao anh im lặng đến thế
Prechorus:
Mưa nắng của trời, ai lại oán trách
Ai hãy mách cho tôi cách chữa lành nỗi buồn này
Đi đến nơi đâu cũng là đôi ta
Hạnh phúc đôi khi để lại thương đau
Chorus :
Sài Gòn hôm nay mưa
Dường như có ai bật khóc
Vì nhớ người nơi chốn nào
Chờ một ngày người ta
Trở về để nói lời hứa
Từ lâu mà ai nỡ quên
Chỉ cầu mong cho mưa ngừng rơi
Mưa ngừng rơi anh sẽ quay về
Mà dường như khi mưa ngừng rơi
Anh cũng tan mất
Verse 2:
Ngày nắng, ngày mưa mà ta cùng nhau bước qua
Bây giờ không còn lại gì em à
Đành chôn vùi những tổn thương vào sâu tận đáy lòng, chẳng muốn ai đào lên
Tự mình đào lên thôi, tự mình đào lên thôi
Những vết thương em tạo ra
Tự mình tạo ra thôi tự mình tạo ra thôi
Đau đớn chỉ mình em nhận
Nhắn ai kia nhớ ngủ sớm, làm việc nhiều quá chẳng tốt đâu anh à
Nhớ ăn no nhớ mặc ấm, đừng để đau ốm ai sẽ lo cho anh
Nếu mai đây không về nữa thì người phải nhớ hạnh phúc dẫu thế nào
Nhớ hay quên em tùy anh chỉ cần là anh bình yên
end.

© Bản Quyền Thuộc Về 1967 ⌦ Vui Lòng Không Reup Dưới Mọi Hình Thức!!!
© Mọi thông tin bản quyền hay khiếu nại liên hệ: Noxxx.ent@gmail.com
saigonhomnaymua hoangduyen 1967lofi

Xem thêm bài viết thuộc chuyên mục: Tổng Hợp
Xem thêm bài viết thuộc chuyên mục: Tổng Hợp

Related Articles

Back to top button