Tổng Hợp

Cầu nại hà, sông vong xuyên, hoa bỉ ngạn

Bạn đang xem: cầu nại hà, sông vong xuyên, hoa bỉ ngạn Tại Website nhahangcarnaval.com

“Chẳng phải thần tiên, chẳng phải hồ điệp

Nguyện làm tri kỷ bầu bạn nơi cửu tuyền.

Vong Xuyên bất tận, Bỉ Ngạn tịch liêu.

Có phải chăng chẳng chờ được người yêu?

Chỉ nguyện làm thân hoa mọc trên đất

Có hoa không lá, có lá không hoa.

Lặng nhìn nhân thế, lặng nhìn đời trôi…”

Tiếng hát thê lương ai oán của Mạnh Bà vọng đến tai ta. Ta cúi đầu xuống tiếp tục trồng thêm vài cây hoa bỉ ngạn. Ta ở đây đã hơn ba mươi năm rồi, bỉ ngạn đã nở đỏ rực tám vạn dặm hoàng tuyền. Vài sợi tóc rủ xuống khuôn mặt nhưng ta cũng chẳng buồn vén lên nữa.

– Giai Kỳ, cô chờ ở đây đã hơn 30 năm rồi, không suy nghĩ lại việc đầu thai chuyển kiếp sao?

– Mạnh Bà, tôi ở đây giúp việc cho cô, cô đuổi tôi đi không nuối tiếc sao?

– Aiz… đuổi cô đi sao không tiếc được cơ chứ? Nhưng cho các linh hồn uống canh Mạnh Bà và giúp họ đầu thai chuyển kiếp là nhiệm vụ của chúng tôi!

– Ta không đi, ta muốn ở đây chờ Trạch Dương!

– Được rồi, cô cứ ở đây chờ Trạch Dương của cô đi, không nghe lời ta rồi cô cũng sẽ phải hối hận thôi, cô gái à!

Mạnh Bà ngày nào cũng tới khuyên ta mấy câu như vậy, rồi lại chán nản lắc đầu bỏ đi.

Ba mươi năm nay, kể từ khi ta xuống hoàng tuyền, ở Mạnh Bà trang này đã truyền tai nhau nghe một câu chuyện về một người con gái ngày ngày đứng bên cầu Nại Hà, bên cạnh sông Vong Xuyên, bên cạnh đá Tam Sinh để chờ đợi một linh hồn, người con gái ấy đã trồng hoa bỉ ngạn đỏ rực tám vạn dặm hoàng tuyền…

Ba mươi năm trước, ở hoàng tuyền có một linh hồn, cô ấy khi gặp Mạnh Bà thì khóc lóc mãi không dứt, nhất định cầu xin Mạnh Bà không uống canh, nhất định không chịu đầu thai chuyển kiếp, nhất định muốn ở lại nơi này. Cô gái đó nói:

– Mạnh Bà, tôi xin cô, tôi không muốn uống bát canh này, uống bát canh này, tôi sẽ quên đi anh ấy, khi gặp lại sẽ không nhận ra anh ấy.

– Khi cô xuống tới đây, muốn đầu thai chuyển kiếp nhất định phải uống bát canh này để quên đi kiếp trước, đó là quy định của âm phủ, cô không được phép từ chối!
– Vậy thì tôi không đầu thai chuyển kiếp có được không? Anh ấy và tôi đã hứa sẽ không quên nhau, đời đời kiếp kiếp ở bên nhau rồi, tôi không muốn mà cũng không thể quên anh ấy được… Hoặc là… hoặc là… chỉ cần cô không nói gì, thì cũng đâu có ai biết!

– Quy định là quy định! – Mạnh Bà tức giận đứng dậy muốn đập bàn – Nếu cô không chịu đi đầu thai, tôi biết ăn nói thế nào với Diêm Vương?

– Tôi cầu xin cô đó! – Cô gái quỳ sụp xuống dưới chân Mạnh Bà, khóc lóc cầu xin – Chúng tôi đã hứa nếu người nào đi trước sẽ đợi người kia dưới hoàng tuyền, rồi cùng đầu thai. Tôi xin cô, cô không hiểu thế nào là tình yêu, nên làm sao có thể hiểu được chúng tôi quan trọng với nhau cỡ nào chứ? Tôi xin cô, Mạnh Bà, hãy để tôi ở Mạnh Bà trang làm việc, tôi muốn ở nên cầu Nại Hà đợi anh ấy… Tôi không thể đầu thai trước, nếu không chúng tôi sẽ không thể gặp nhau!

– Thôi được rồi… – Mạnh Bà thở dài bất đắc dĩ – Cô ở lại đây đi! Nhưng tôi muốn nói cho cô biết, chẳng có gì là thiên trường địa cửu đâu, Lời người con trai đó hứa với cô, anh ta cũng có thể nói với người khác, chỉ cần uốn lưỡi là xong, cô càng dành cho hắn nhiều hi vọng, cô sẽ càng nhận nhiều đau khổ mà thôi!

Xem thêm :  3 cách làm thịt xá xíu đơn giản tại nhà – đậm đà hương vị

– Mạnh Bà! – Cô gái đó vội vàng nắm lấy cánh tay Mạnh Bà, ánh mắt khẩn cầu – Tôi có thể xin cô một việc được không?

– Việc gì, cô nói đi!

– Tôi có thể… trở lại trần gian ba ngày hay không?

– Để làm gì?

– Để kết hôn với anh ấy. Anh ấy đã định cầu hôn tôi, nhưng mà… còn chưa kịp cầu hôn thì tôi đã gặp tai nạn trên đường tới đó… Tôi chỉ muốn… ở bên Trạch Dương ba ngày, ba ngày mà thôi!

Mạnh Bà thở dài bất đắc dĩ:

– Thôi được, coi như tôi thỏa mãn cô!

Mạnh Bà nhìn theo bóng dáng cô gái đó, âm thầm lắc đầu đau lòng nhíu mày. Cô gái đó thật thơ ngây, còn tin vào mấy lời ngọt ngào thiên trường địa cửu gì gì đó của đàn ông nữa chứ. Chẳng qua chỉ là vài lời nói, mà khiến cô gái này cuồng loạn tin như vậy, rốt cục hắn ta là người thế nào? Rất đẹp sao? Hay rất lãng mạn tinh tế? Hay rất thông minh giàu có? Hay rất rất tốt với cô ấy, vì cô ấy đã hi sinh rất nhiều điều? Chỉ một lời hứa đầu môi mà thôi, sao cô ấy lại bất chấp tất cả vì hắn như vậy? Cô ấy yêu hắn tới quên cả bản thân mình, yêu hắn tới mức sẵn sàng hi sinh tất cả để cứu hắn, liệu rằng cô gái đó có nhận lại được điều gì xứng đáng không đây?

Mạnh Bà cô ở dưới hoàng tuyền đã mấy trăm năm, đã gặp qua hàng vạn linh hồn giống như cô gái ấy, đều yêu sâu sắc như vậy, đều cam tâm tình nguyện làm tất cả vì người mình yêu, sẵn sàng chịu mọi hình phạt để không phải uống canh Mạnh Bà, nhưng cuối cùng… cũng chẳng có ai đợi được quá vài năm đã đi đầu thai, cuối cùng cũng chẳng được mấy người được người mình yêu hồi đáp tình cảm điên cuồng ấy, phải, đó là tình yêu điên cuồng… Nhưng kết cục của nó hầu hết là bi thương mà thôi! Làm gì có ai mãi mãi chỉ yêu một người cơ chứ? Lời hứa cũng chỉ là vài câu nói dễ dàng thốt ra thôi mà, sao có thể vì vài câu nói đã hoàn toàn trao tất cả cho người kia được! Trên đời này làm gì có mấy tình yêu gọi là thiên trường địa cửu? Phải! Mạnh Bà cô đã gặp qua không ít linh hồn, cô hiểu rất rõ việc này, tình yêu đau khổ nhường nào, tình yêu có sức mạnh nhường nào, cô đều hiểu rõ, dù là Mạnh Bà cô không bao giờ được trải qua những cảm xúc khó hiểu ấy. Khi yêu, cứ nghĩ rằng sẽ yêu người ấy trọn đời, sẵn sàng đem hết lời ngọt ngào ra thề thốt, nhưng chợt tỉnh dậy mới nhận ra, tình yêu đó giờ chỉ còn là quá khứ, và ta lại đang ở bên cạnh người khác rồi!

Quá tin vào tình yêu, quá hi vọng vào tình yêu, cuối cùng lại chỉ nhận toàn sự phũ phàng mà tình yêu đó mang lại!

Còn cô gái đó, quay về thời điểm mình trên đường tới nơi chàng trai cầu hôn.

Cô sẵn sàng chịu hình phạt của âm phủ để đánh đổi lấy 3 ngày bên anh. Nghĩ đến những hình phạt đáng sợ ở âm phủ cô từng xem qua, da đầu cô run lên, trên trán đổ mồ hôi nhưng cả người lạnh ngắt. Cô nghĩ đến người con trai kia đang chờ cô tới, hạ quyết tâm…

Chàng trai mặc bộ vest màu đen, dáng người anh cao ngất, hơi gầy, da rất trắng, là làn da mà các cô gái âm thầm ghen tị và ngưỡng mộ. Anh hoàn toàn là một mẫu ảnh lí tưởng. Anh nhìn thấy cô, mỉm cười nhẹ nhàng, để lộ hai má lúm đồng tiền khiến khuôn mặt anh càng đẹp tới mê hoặc. Anh hạnh phúc cầm tay cô bước vào một căn phòng lấp lánh ánh nến, đường vào trải hai bên là hoa hồng đỏ rực. Cô gái kinh ngạc, ánh mắt vui sướng hạnh phúc tới cực điểm. Cô không nghĩ rằng anh lại dành cho cô một bất ngờ lớn như vậy. Căn phòng tràn ngập ảnh khi hai người bên nhau, hoàn toàn trang trí theo phong cách cô thích. Anh rất hiểu tâm lí cô, những điều đó khiến cô cảm thấy mình giống như cô gái hạnh phúc nhất thế gian này…

Xem thêm :  Rau bò khai là rau gì? những tác dụng thần kỳ ít người biết

Anh quỳ một chân xuống trước mặt cô, lấy trong người ra một chiếc nhẫn, dịu dàng nói:

– Kỳ Kỳ, lấy anh nhé!

Cô gái đỏ mặt xúc động, gật đầu rất nhanh:

– Được được, em đồng ý, em đồng ý! Dương Dương, em đồng ý!

Trạch Dương ôm chầm lấy cô. Giai Kỳ rơi lệ, cô thầm nghĩ, lần này trở về, cô đúng là không hề hối hận.

Chỉ vì một giây phút anh mỉm cười, em sẵn sàng vì anh mà trả giá…

– Trạch Dương, anh có thể cùng em tới một nơi không?

Trạch Dương nhíu mày khó hiểu nhìn cô:

– Bây giờ trời đã tối rồi, em còn muốn tới đâu nữa?

– Anh, nếu không đi sẽ không thể đi nữa!

Trạch Dương nhéo cô một cái thật mạnh, cười sủng nịnh:

– Em nói như thể chúng ta sắp sinh ly tử biệt vậy! Nhưng mà thôi được, anh sẽ đi tới bất kì đâu em muốn!

Giai Kỳ đưa anh tới một tiệm váy cưới, kéo anh đang ngây ngốc đứng nhìn vào trong.

– Kỳ Kỳ, em muốn tới… tiệm váy cưới sao?

– Phải! Dương Dương… – Giai Kỳ cắn môi dưới nhìn anh mong đợi – Anh… chúng ta có thể kết hôn… ngay ngày mai hay không?

– Kỳ Kỳ, em đang nói gì vây? Kết hôn cần chuẩn bị rất nhiều thứ, chúng ta ngay cả thiệp mời chưa làm, nhà hàng cũng chưa đặt, sao có thể nói kết hôn là kết hôn? – Anh ôm cô, hương bạc hà thanh thuần phả vào cánh mũi rất thoải mái. – Anh muốn cho em một hôn lễ sang trọng nhất, rực rỡ nhất.

– Trạch Dương, em không cần, em chỉ cần chúng ta mặc đồ cưới, chụp một kiểu ảnh, gọi những người thân thiết tới dự, vậy là được, sau đó chúng ta sẽ đi trăng mật. Nếu không… – Giai Kỳ nuốt nghẹn ở cổ năm chữ: “sẽ không còn cơ hội” – Không em sẽ không đợi được nữa, Trạch Dương, em không cần gì cả, chỉ cần anh ở bên cạnh…

Trạch Dương thở dài vuốt tóc cô…

Anh và Giai Kỳ là thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau từ nhỏ, anh hiểu rõ tính cô cố chấp, nếu cô đã muốn làm nhất định không ai cản được.

– Được, vậy mai chúng ta sẽ kết hôn!

Ngày hôm sau…

“Chiếc váy cưới trắng tinh khôi

Hoa cưới em cầm trên tay

Đẹp như chuyện cổ tích

Nhớ lại đầu hè năm đó

Anh vì em mà lo lắng không nguôi

Gần sát nhau mà lòng vẫn ngẩn ngơ

Thần tình yêu nhẹ nhàng bay qua dưới ánh trăng

Pandora cô ấy đã nghe thấy câu trả lời

Tiếng chuông lễ đường vang lên chính là mật mã của hạnh phúc

Bảo bối này, chúng mình kết hôn đi…”

Nhẫn cưới trao vào tay, cô mới cảm thấy mãn nguyện.

Anh là người đầu tiên cô yêu, và cũng là người cuối cùng…

Sau lễ cưới, cô muốn ngay lập tức đi tuần trăng mật. Giai Kỳ chỉ còn một ngày một đêm… Một phút cũng không muốn bỏ lỡ…

Giai Kỳ và Trạch Dương đi nghỉ ở một bãi biển nổi tiếng. Cô yêu cầu anh làm những điều rất đơn giản và vụn vặt, chẳng hạn như lau tóc cho cô, kẻ mày giúp cô, hay chỉ là cùng nhau đi ăn, cùng nhau tới khu vui chơi, cùng nhau đi xem phim… Trạch Dương mệt mỏi ngồi xuống bờ biển, thắc mắc nhìn cô:

– Sao tự nhiên em muốn anh làm những việc như vậy chỉ trong một ngày? Chúng ta còn rất nhiều thời gian mà!

Giai Kỳ dựa vào vai anh, nhẹ nhàng nói:

– Không, không còn nhiều đâu… Dương Dương, em muốn hỏi anh một câu!

– Em nói đi!

– Anh có yêu em không?

– Yêu!

– Em cũng vậy, cũng rất rất yêu anh, rất yêu!

Xem thêm :  Cách ngâm sâm với mật ong

– Sao đột nhiên em lại hỏi anh những điều kì quặc đó?

– Suỵt! – Giai Kỳ đưa ngón tay chặn môi anh lại – Đừng nói gì cả, chỉ cần trả lời em là được! Nếu một trong hai chúng ta ra đi trước, người đó sẽ ở dưới hoàng tuyền đợi người còn lại, có được không?

– Được!

– Nếu em ra đi trước, em sẽ đứng bên cầu Nại Hà đợi anh, bên cạnh dòng sông Vong Xuyên, ở đó, em sẽ phủ kín tám vạn dăm hoàng tuyền bằng hoa bỉ ngạn đợi anh, có được không?

– Được!

Cô mỉm cười ôm cánh tay anh, nói:

– Vậy chúng ta hãy cùng nhau ngắm bình minh, em muốn cùng anh ngắm bình minh trên biển một lần, chúng ta cứ như vậy ngồi ở đây, có được không?

– Được!

Bình minh dần lên, ánh sao vụt tắt, mặt trời dần dần ló dạng. Giai Kỳ mỉm cười:

– Thật đẹp! Dương Dương… em phải đi rồi!

Giai Kỳ từ từ khép hai mí mắt nặng trĩu xuống, hai giọt lệ chảy dài trên má…

– Giai Kỳ! Kỳ Kỳ! Kỳ Kỳ!

Giai Kỳ xuống hoàng tuyền, làm việc đưa các linh hồn qua cầu Nại Hà, ngày ngày đều trồng hoa bỉ ngạn, cho tới khi cả tám vạn dặm hoàng tuyền chỉ toàn màu đỏ rực của loài hoa này…

Mạnh Bà đã nhiều lần nói, cô mau uống canh rồi đầu thai, nhưng cô không nghe, vẫn luôn đứng dưới cầu Nại Hà chờ đợi.

Cô gái trong câu chuyện đó, chính là ta!

Thoáng chốc đã hơn ba mươi năm rồi, ta vẫn ở nơi này đợi Trạch Dương.

Mười năm sau…

Có một bóng dáng quen thuộc tới Mạnh Bà trang, xin một bát canh.

Hắn tên là Trạch Dương!

– Giai Kỳ, kia có phải người cô cần tìm không?

Hốc mắt ta thoáng chốc ửng hồng, gật gật đầu. Cuối cùng ta cũng đợi được anh ấy rồi, hơn bốn mươi năm, cuối cùng cũng đợi được!

– Dương Dương!

Ta chạy tới bên hắn, ánh mắt đầy hi vọng…

Hắn liếc mắt nhìn ta, ánh mắt hắn trống rỗng lạnh lùng khiến ta giật mình, chẳng lẽ ta nhầm hắn với người khác sao? Chẳng lẽ trên đời này có người giống nhau tới vậy?

– Cô là… là Giai Kỳ? Đúng không?

– Phải, là em, em là Giai Kỳ! Anh… không nhận ra em sao?

– Em vẫn đợi tôi?

– Phải… chúng ta đã hứa mà!

– Giai Kỳ… anh xin lỗi…

Ta mở to mắt.

– Anh… yêu người khác rồi! Anh thật xin lỗi, Kỳ Kỳ, anh không giữ lời hứa, không chờ em nổi! Thật xin lỗi…

Ta cười thảm, gật gật đầu:

– Được, không sao, lòng người đều sẽ thay đổi theo thời gian, em hiểu mà, trên đời này, không có gì mãi mãi cả! Tình yêu hay gì gì đó đều sẽ theo thời gian mà phai nhạt!

– Anh muốn ở đây chờ cô ấy!

– Giống như em đã chờ anh sao?

– Phải!

Ta nâng chén canh, uống cạn một hơi…

Đi qua cầu Nại Hà, ta ngoái đầu nhìn lại, ta đã từng đứng ở đây chờ một người hơn bốn mươi năm. Giờ người đó ở đây chờ một người khác…

Màu đỏ của hoa bỉ ngạn trải dài tám vạn dặm hoàng tuyền thật chói mắt. Ta tự hỏi, tai sao bỉ ngạn đẹp như vậy còn mang hàm ý bi thương như thế, khiến người ta đau lòng không thôi…

Ta chợt nhớ Mạnh Bà từng hát cho ta nghe một bài:

“Hẹn ước cùng nhau ngắm hoa bỉ ngạn

Đến khi hoa nở, đỏ khắp chân trời

Lời hứa còn đấy, nhưng người ở đâu…”

 

 

 

 

 

 


[Vietsub + Pinyin] Cầu Nại Hà – Hạ Uyển An | 奈何橋 – 夏婉安


Ca khúc: Cầu Nại Hà
Trình bày: Hạ Uyển An
Dịch: Mei Ying
Phụ đề: Mòn
Brought to you by Mòn Mòn
Ủng hộ mình bằng cách đăng kí kênh và nhấn chuông để nhận thông báo khi có video mới nhé, xin cảm ơn ^^
mònmòn mònyang

Xem thêm bài viết thuộc chuyên mục: Tổng Hợp
Xem thêm bài viết thuộc chuyên mục: Tổng Hợp

Related Articles

Back to top button